Hôm nay là ngày đầu tiên học viện khai giảng , tuy vài ngày trước tôi đã sắp trở lại quân khu, nhưng nó thực sự là một ngày bận rộn.
Tôi đã sớm tỉnh lại, phát hiện chổ bên kia giường đã trống không, đưa tay sờ sờ thấy gối và chăn đều lạnh, Nghê Lạc Trần chắc hẳn đã rời khỏi một lúc rồi, nhưng sớm như vậy, anh đi đâu? Tôi mặc quần áo , xỏ đôi dép lê lông xù vào đi xuống dưới lầu. Cửa lớn khép hờ, ánh sáng từ ngoài theo khe cửa tràn vào phòng, rọi trên sàn phòng khách phản chiếu thành một vầng sáng
Có lẽ vì thời tiết vào đầu xuân cho nên khi tôi đẩy cửa phòng ra lập tức không khí trong lành mới mẻ mang theo hương vị bùn đất ẩm ướt lướt qua mặt tràn vào, xem ra mùa đông ở thành phố D đã qua đi, mặt đẩt ướt sũng, khắp nơi đều là dấu vết của tuyết, hơi thở mùa xuân như gần như xa.
Điểm làm tôi thấy kỳ lạ chính là Nghê Lạc Trần lại để chân trần, mặc áo ngủ đứng ở giữa sân, một chút ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh , khiến da thịt nhuộm thành nét mặt trong suốt, giống như là một khối ngọc gọt dũa tỉ mỉ, dịu dàng lại có chút lạnh.
Anh khẽ híp mắt, tập trung tinh thần nhìn vào một chổ trên bức tường, trên mặt nó vẫn còn tuyết đọng bao phủ, có lẽ đó là dấu vết duy nhất của mùa đông còn sót lại.
Trong đầu tôi hiện ra mùa đông kia, từng trận bông tuyết lớn bay tán loạn, ở trong trời tuyết còn xảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-lac-tran-duyen/808416/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.