3.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Nhan Tịch Lam phát hiện mình đang nằm trong một tẩm điện xa lạ.
Bên cạnh có một cung nữ ngồi chờ, dường như đã canh chừng rất lâu, vừa thấy nàng tỉnh lại, liền bật khóc.
“Nhị cô nương, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi...”
Nghe tiếng gọi ấy, Nhan Tịch Lam khẽ chau mày, cố gắng nhìn kỹ mấy lần, mới nhận ra người ấy chính là Tố Ngọc — nha hoàn thân cận của tỷ tỷ nàng, người cũ từ phủ Yến Quốc Công.
Tố Ngọc đỡ nàng ngồi dậy, rót một chén trà ấm đưa đến miệng.
Nhan Tịch Lam chậm rãi uống vào, từng ngụm nhỏ đều khiến yết hầu đau rát.
Cổ họng nàng, hẳn là đã bị Tạ Quân bóp đến tổn thương.
“Nhị cô nương... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người... sao lại thương tích đầy mình như thế...”
Tố Ngọc vừa hỏi vừa nhẹ tay nâng cánh tay nàng lên.
Ống tay áo vừa kéo cao một đoạn, đã lộ ra một vùng bầm tím lớn.
Nhan Tịch Lam khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ tay Tố Ngọc như muốn trấn an:
“Không sao đâu. Ngày tỷ tỷ đưa tang, ta chỉ muốn tiễn nàng đoạn cuối, nhưng thị vệ không cho.
Bọn họ nói ta chỉ là một cung nữ, không xứng nhìn thấy linh cữu Hoàng hậu.
Ta khẩn cầu thế nào cũng vô ích...
Có lẽ lúc bị họ lôi đi... đã để lại vài vết thương.”
Nghe nàng nói vậy, nước mắt Tố Ngọc lại rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhan Tịch Lam, nàng nghẹn ngào:
“Nhị cô nương... sao người lại ngốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-phu-cung-tam-tham-luc-vu/2721954/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.