Mùa hè năm Nguyên Khang thứ ba, phủ Quốc công đổi chủ.
Dòng dõi họ Nhan suy sụp, tước vị truyền đến tay một người họ hàng xa tên là Nhan Chu — kẻ hoang dâm vô độ, được nối tước liền trụy lạc không thôi.
Hắn chê Nhan Tịch Lam ở lại phủ chẳng khác gì quả phụ, không thuận mắt cũng chẳng mang lại vận may, nên tìm mọi cách đuổi nàng ra khỏi cửa.
Khi ấy, nàng gần như tuyệt vọng, không nơi nương tựa, chỉ còn mỗi tỷ tỷ là vẫn luôn nhớ đến nàng, nghĩ cách đưa nàng nhập cung, cùng nhau vượt qua cơn giông tố.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được tỷ tỷ bảo vệ. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần có Nhan Sơ Tịch ở đó, nàng liền có thể yên tâm mà sống như một đứa trẻ.
Lúc đó, nàng nghĩ mình sẽ mãi mãi được cùng tỷ tỷ nuôi dạy Chi Ninh khôn lớn, nào ngờ... tỷ cũng sẽ có ngày buông tay rời đi.
Gương mặt của Nhan Sơ Tịch lại hiện lên trong ký ức nàng, là lúc người nằm trên giường bệnh, thần sắc bình thản mà vô lực.
Nàng nắm tay Tịch Lam, trong ánh mắt đầy mỏi mệt và buông xuôi, thốt ra câu nói khiến tim người ta như vỡ vụn:
“Tiểu Lam, cả đời tỷ bị nhốt trong hoàng cung, sớm muộn cũng thế này. Sớm một chút, cũng coi như được giải thoát, muội đừng buồn...”
Nhưng trái tim của nàng đã bị xé toạc làm hai mảnh—sao có thể không đau?
Nhan Tịch Lam hít sâu, ép mình tiếp tục đọc kỳ phổ.
Tố Ngọc khuyên mấy câu, thấy nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-phu-cung-tam-tham-luc-vu/2721965/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.