10.
Lời Chi Ninh còn chưa dứt, Bạch Ức Tiêu đã òa lên khóc, vừa khóc vừa quỳ xuống xin Tạ Quân thứ tội.
Thế nhưng nàng ta chỉ lặp đi lặp lại rằng bản thân dạo này đã một lòng một dạ chăm sóc công chúa, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều đích thân để tâm, chỉ là công chúa còn nhỏ, chưa hiểu thấu tấm lòng khổ tâm của nàng.
Bạch Ức Tiêu vừa dứt lời, Tạ Quân còn chưa kịp mở miệng, thì Chi Ninh đã không nhịn được, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, vừa nức nở vừa oán trách với phụ hoàng:
“Thục nương nương ngày nào cũng sai người giám sát con, mặc gì, ăn gì, đều phải được bà ấy gật đầu mới được tính.
Con thích ăn cháo sen do mẫu phi tự tay nấu, khó khăn lắm mẫu phi mới mang tới, con ăn chưa được ba miếng, Thục nương nương đã không cho ăn nữa rồi.”
Chi Ninh lại như dâng bảo vật, vén tay áo và váy lên cho Tạ Quân xem, vừa chỉ vừa kể:
“Ngày trước ở bên mẫu phi, con muốn mặc gì thì mặc nấy, thích cá chép nhỏ, hoa sen nhỏ, mẫu phi đều tự tay thêu cho con. Phụ hoàng xem đi, đều là mẫu phi thêu đó.
Còn Thục nương nương chỉ biết bắt con mặc thêm áo, nóng lắm, sau gáy con nổi đầy rôm rồi.”
Lời trẻ thơ không kiêng nể, câu nào câu nấy của Chi Ninh đều không chừa lại chút thể diện nào cho Bạch Ức Tiêu.
Nhũ mẫu của Chi Ninh thấy thế, sợ bị liên lụy, bèn vội vàng quỳ xuống, thưa rằng mấy ngày gần đây công chúa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-phu-cung-tam-tham-luc-vu/2721968/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.