🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đó là Thượng Nguyên đầu tiên và cũng là duy nhất mà nàng và Bạch Thiếu An đi bên nhau.

Năm sau, đúng dịp Thượng Nguyên, nàng vui vẻ đính hôn cùng chàng vì thế mà bỏ lỡ hội hoa đăng.

 

Đến năm thứ ba, Thượng Nguyên lại đến đúng hẹn nhưng người tặng nàng đèn thỏ năm nào, đã không còn nữa.

Còn nàng cũng theo tỷ tỷ vào cung, chưa từng trở lại chợ đêm Trường An lần nào. 

 

Mất đi Bạch Thiếu An, nàng mất hết ý chí. Dù tỷ tỷ nhiều lần khuyên nhủ, hết lòng mai mối, nàng đều từ chối không chút do dự.

Nàng nói với tỷ tỷ, nàng không muốn lấy chồng nữa, chỉ muốn ở lại bên tỷ tỷ, cho dù làm cung nữ cũng được, chỉ cần được theo hầu tỷ tỷ là đủ mãn nguyện rồi.

 

Tỷ tỷ không lay chuyển được nàng, cũng không muốn nàng quay về phủ Yến Quốc Công, đành để nàng làm nữ quan thân cận bên mình. 

Nhan Tịch Lam nhờ vậy mới có thể an tâm ở lại cung, sống trong điện Tiêu Phòng.

 

Năm ấy, đông đến dài lạ thường, lạnh hơn mọi năm. 

Trong cung, kẻ đổ bệnh nhiều hơn hẳn. Ngay cả tiểu hoàng tử—con đầu lòng của tỷ tỷ—cũng không may mắc bệnh phong hàn.

 

Đứa bé ấy tên là Xung Nhi, rất ngoan ngoãn, lanh lợi, ai gặp cũng yêu mến. 

Suốt mùa đông năm đó, bệnh tình của Xung Nhi lúc nặng lúc nhẹ. Tỷ tỷ lo lắng đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên.

 

Sau Thượng Nguyên, bệnh tình của Xung Nhi bỗng chuyển biến xấu đi.

Nhan Tịch Lam vẫn còn nhớ rõ mấy đêm liền, tỷ tỷ không rời nửa bước khỏi bên giường con, khóc đến mắt sưng vù, ngay cả khi Tạ Quân đến, nàng cũng chẳng buồn đứng dậy.

 

Giữa đêm tối, ngoài cửa sổ đen kịt, bên ngoài, nàng đang trông lò than sắc thuốc. 

Cung nhân từ ngoài vào nói, kinh thành lại bắt đầu có tuyết, tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát đã ngập đến mắt cá chân.

Nàng không ngẩng đầu, chỉ chau mày nhìn chằm chằm nồi thuốc trước mặt. 

Những lời thì thầm từ các ngự y ra vào cứ vang vẳng bên tai, khiến lòng nàng mỗi lúc một phiền muộn, bồn chồn.

Người ta đều nói—Xung Nhi sợ là không qua khỏi đêm nay.

 

Đến giờ Ngọ ba khắc, toàn bộ ngự y đều quỳ xuống, thuốc trong nồi cũng đã đưa vào nội điện. 

Nhan Tịch Lam đứng bên giường Xung Nhi, nhìn tỷ tỷ ôm chặt lấy đứa trẻ nhỏ xíu vào lòng, vừa dỗ dành vừa khe khẽ hát ru. 

Nhưng tiếng ru vỡ vụn, chẳng thành câu chữ, nước mắt rơi lã chã, chỉ lặng lẽ trượt xuống gương mặt tiều tụy.

 

Giây phút đó, Nhan Tịch Lam rất muốn thay Xung Nhi bệnh, thay đứa bé chịu khổ. 

 

Ngoài tỷ tỷ ra, nàng chẳng còn ai thân thuộc để bận lòng. Nếu có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng sống của Xung Nhi, nàng sẽ không hề do dự.

 

Chỉ tiếc... trời cao chẳng bao giờ cho người ta cơ hội như thế.

 

Gần sáng, Xung Nhi khẽ rên một tiếng, rồi tắt thở trong vòng tay của mẹ.

Trong tiếng gào khóc của tỷ tỷ, mặt trời đỏ từ phía đông dần lên, Trường An phủ trong tuyết trắng, lạnh lẽo và chói lòa.

 

Tạ Quân ôm lấy tỷ tỷ, lớn tiếng ra lệnh cho cung nhân đưa Xung Nhi đi. 

Tỷ tỷ giãy giụa ngăn cản, nhưng cuối cùng, chỉ đành trơ mắt nhìn con bị bế đi. 

Nàng bị Tạ Quân giữ chặt, vừa khóc vừa hét về phía Nhan Tịch Lam:

 

“Tiểu Lam, ngăn họ lại! Đừng để họ mang Xung Nhi đi! Tỷ cầu muội đấy! Tỷ cầu xin muội!”

 

Nhan Tịch Lam thấy tỷ tỷ tuyệt vọng đến thế, chẳng rõ sức mạnh từ đâu kéo nàng bật dậy, lao ra khỏi điện Tiêu Phòng, chạy giữa trời tuyết trắng muốn chặn lấy người đang ôm Xung Nhi. Nhưng trong lúc giằng co, nàng bị xô ngã mạnh xuống đất.

 

Tuyết trắng lấp kín mặt, chui vào cổ áo, khiến nàng bỗng chốc bừng tỉnh.

Thì ra, tuyệt vọng cũng có thể truyền nhiễm.

 

Đứa bé ấy—Xung Nhi—đã không còn nữa. 

Người được bế đi, chỉ là một t.h.i t.h.ể không còn hơi ấm.

 

Nàng từ từ lật người, nằm trên tuyết, trước mắt là bầu trời Trường An trong vắt sau tuyết.

Bất giác, Nhan Tịch Lam rất nhớ Bạch Thiếu An... rất nhớ.... 

Nàng muốn gào to gọi cái tên “Thiếu An ca ca”, nhưng trong tim lại có một giọng nói ngăn nàng lại. Không thể — tuyệt đối không thể thốt ra bốn chữ ấy.

 

Nàng nhắm mắt, cảm thấy thân mình như chìm vào tuyết, rơi sâu xuống lòng đất. 

Một cơn đau từ bụng dưới trào lên, lan khắp toàn thân, khiến nàng bật ra một tiếng rên rỉ.

Nhan Tịch Lam choàng tỉnh, mở mắt ra ... trước mặt là màn lụa và rèm che của điện Hợp Hoan.

 

Giấc mộng đã tàn.

Nàng vẫn đang ở mùa hạ năm Nguyên Khang thứ bảy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.