Bạch Ức Tiêu nghẹn họng như bị ai bóp cổ.
Lúc Bạch Thiếu An qua đời, nàng đã vào cung, nhưng chuyện này nàng biết, bởi Bạch phu nhân không giấu nổi.
“Ngươi không được đụng tới Vân nhi!
Nếu dám tổn thương muội ấy, ta sẽ nói với bệ hạ rằng ngươi vẫn còn vương vấn Bạch Thiếu An!”
Nàng vẫn cứng giọng, nhưng khí thế đã yếu đi.
Nhan Tịch Lam bật cười, chỉ một câu liền chặn họng nàng:
“Ngươi nghĩ, Tạ Quân không muốn biết vì sao Bạch Thiếu An lại c.h.ế.t đột ngột sao?
Ngươi đoán xem, nếu biết được sự thật, hắn sẽ hận ta hay hận nhà họ Bạch?”
Bạch Ức Tiêu toàn thân mềm nhũn, chống tay mới không ngã quỵ.
Nhan Tịch Lam bước tới, vươn móng tay cào lên mặt nàng, để lại một vết m.á.u đỏ tươi.
Bạch Ức Tiêu đau buốt, nhưng không dám phản kháng, chỉ căm hận nhìn nàng.
Nhan Tịch Lam lạnh lùng hỏi:
“Khi tỷ tỷ ta sinh Chi Ninh, vì sao lại khó sinh?
Đừng nói những lời ngụy biện, trong cung Vị Ương, ngoài ngươi ra, không ai muốn lấy mạng nàng cả.”
Bạch Ức Tiêu nhìn nàng chằm chằm, thấy nét mặt nàng nghiêm túc, bèn khẽ run môi, phải mấy lần mới cất được giọng khàn khàn:
“Là ta… Ta sai đại ca đi thông đồng với Yến quốc công, ép ông ta gả ngươi cho nhị ca ta — Bạch Thiếu Toàn.
Lúc ấy hắn đã mắc lao, chẳng sống được bao lâu, nếu ngươi gả vào để xung hỉ, chẳng mấy mà thành quả phụ.
Nhà họ Bạch chỉ cần giữ được ngươi bên mình, thì tỷ tỷ ngươi sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-phu-cung-tam-tham-luc-vu/2721997/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.