Vừa dứt lời, Nguyệt Hi vươn đầu ngón tay về phía trước, Mộ Thất Tử hiểu ý liền sảng khoái giơ bàn tay đưa cho nàng.
Lòng bàn tay lần nữa truyền đến cảm giác ngưa ngứa, dần dần di chuyển lên khắp cơ thể khiến hắn không nhịn được mà cảm thấy một hồi thư sướng.
Ngón tay tinh xảo không nhanh không chậm hướng lòng bàn tay của hắn viết lên hai chữ ‘thù lao’.
“Ngươi muốn thù lao gì?” Mộ Thất Tử giật mình, lập tức cười khổ, nha đầu này cũng quá tính toán đi.
Nguyệt Hi mím môi, nàng vươn ngón tay thon dài ra đếm.
Thật lâu sau dường như cảm thấy hài lòng, nàng liền nâng lên hai ngón.
“Hai vạn?” Mộ Thất Tử thấy vậy, môi mỏng khẽ mấp.
Nguyệt Hi lắc đầu.
“Hai ngàn?” Hắn tiếp tục ra giá.
Nguyệt Hi nghe vậy lập tức quýnh lên, tại sao lại xuống giá vậy có người làm ăn nào trả giá như hắn không.
Sợ hắn không hiểu ý, nàng tiếp tục vươn lên hai ngón tay, thần sắc nghiêm trang hệt như đứa trẻ muốn phát biểu xây dựng bài.
Mộ Thất Tử khóe miệng khẽ nâng lên.
“Nha đầu người chắc chắn?” Hắn dừng lại, từ trong vạt áo lấy ra hai mươi lượng.
Nhìn hắn thật sự muốn đưa mình hai mươi lượng, Nguyệt Hi gấp đến phát khóc.
“Đầu năm làm việc thiện không dễ dàng, ngươi lại nhất quyết muốn hai lượng, vừa hay trong túi ta còn hai mươi lượng ngươi cầm lấy đi.”
Nguyệt Hi chết lặng, đối với nam nhân vô sỉ như vậy nàng thật hết thuốc chữa.
Nàng muốn là hai mươi vạn a!
Hai mươi vạn! Tại sao rơi xuống miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-dan-ton/1666815/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.