Rau cải lộn xộn ở dưới đất, bên trong có mùi khó chịu, dao phay rỉ sét cùng với cái xẻng để loạn trên mặt bàn….
Lâm Bảo Nhi nhíu chặt lông mày, trong sơn trại này nhất định là một nữ nhân cũng không có, ừm, nhất định là vậy. Nếu không thì phòng bếp thế nào lại biến thành thế này?
“Này, Gọi ngươi đấy.”
Đang lúc Lâm Bảo Nhi suy nghĩ sự tình thì đằng sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh của một nữ tử ngang ngược.
Ôi chao! Lâm Bảo Nhi giật mình, ở đây… Thực sự có nữ nhân?
Nàng hiếu kỳ quay đầu, lúc nhìn rõ ràng tướng mạo của người trước mắt thì Lâm Bảo Nhi thật sự không còn gì để nói, những kẻ trộm này quả nhiên là nhiều nhân tài.
Vị này thân hình cao lớn, một đầu tóc khô vàng như rơm rạ, trên khuôn mặt vàng vọt dài ngoằng thêm một đôi mắt xếch rất đặc sắc, mũi thật to không nhìn thấy sóng mũi, miệng nhỏ xíu, cười lên thì lộ ra hàm răng thưa thớt, trong kẽ răng còn xen kẽ vài miếng rau xanh xanh, vị này chắc là vừa ăn rau hẹ xào trứng gà…..
“Hỏi ngươi sao không nói? Tiểu tử ngươi…” Nhân vật ấy từ trên xuống dưới quan sát Lâm Bảo Nhi như quốc bảo thì cặp mắt xếch kia lập tức biến thành hai trái tim to như trái đào “Mỹ nam tử! khụ khụ”Nàng cố ý thanh thanh giọng nói “Vị công tử này, xin hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vừa nói chuyện nàng còn không quên bày ra một bộ dạng xấu hổ.
“Ta….. Cái này….. Ta làm sao lại ở chỗ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-tieu-thai-giam/1823304/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.