Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy như gió cuốn theo trận bụi mù trời .Lâm Bảo Nhi ngồi trong xe ngựa mà trong đầu nàng chưa có cảm giác ổn định thực sự. Nàng cuối cùng cũng phải trở về kinh , Tư Đồ ngươi nhất định phải chờ ta.
Ở góc trong của xe ngựa ,Độc Cô Hiểu ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, nàng nhìn khuôn mặt bị che bởi mặt nạ của hắn, thật là một nam tử hoa lệ, nam tử hoa mỹ như thế không nên mang mặt nạ một kẻ lỗ phu, khẩu vị của hắn lạ thật, nhưng mà mặt nạ này nhìn thật cao cấp, chẳng lẽ mặt nạ này là làm từ da người thật sao?
“Vương gia ” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
” Chuyện gì?” Độc Cô Hiếu lười biếng mở mắt ra
” Đường xá còn xa xôi ,hai chúng ta nói chuyện một lát cho thời gian mau qua được không? “
Hắn nhìn nàng ” Nàng có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
“Vương gia thật là anh minh tài giỏi, liệu sự như thần a “
” Được rồi, ở bên ngoài nàng cứ gọi ta là Độc Cô đại ca đi, à nếu gọi là tướng công ta thấy cũng được.”
” Ngươi thật là hài hước ” Lâm Bảo Nhi bĩu môi ” Ta chỉ muốn hỏi ngươi cái mặt nạ kia thật sự làm từ da người hay sao?”
” Ta cũng không biết ” Hắn theo bản năng cúi đầu sờ sờ mặt mình “Cái mặt nạ này cũng không phải do ta làm ra, nhưng chắc cũng không phải là da người đâu “
Nếu đúng là cái mặt nạ này làm từ da
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-tieu-thai-giam/1823422/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.