Bạch Khởi La đuổi theo sát nút...
Trong bóng đêm đen đặc, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của những bóng đèn đường cũ kỹ, bóng dáng Bạch Khởi La trở nên quyến rũ lạ thường.
Cô chậm rãi bước từng bước, ánh mắt sắc lạnh quét dọc bốn phía xung quanh.
Ban nãy, Vu Hoàng Lan thừa cơ chạy vào trong ngõ hẻm ẩm ướt, tối tăm này, chắc chắn cô ta chưa chạy đi đâu xa.
Bắp chân Bạch Khởi La vẫn rỉ máu, nhỏ xuống mặt đất tạo thành âm thanh “tách...tách...” tanh tưởi.
“Vu Hoàng Lan, cô mau ra đây. Đừng hòng cô thoát khỏi tôi!”
Bạch Khởi La hậm hực nói to vào trong bóng đêm.
Xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
“Chị gái, muốn chơi somebody không?”
Từ trong góc hẻm, một tốp con trai khoảng chừng năm người đang đứng hút thuốc phì phèo.
Làn khói trắng tỏa ra xung quanh, dựa theo ánh sáng lờ mờ, Bạch Khởi La có thể nhận ra chúng còn đang chích thuốc phiện.
Cô hừ lạnh, toan quay lưng bước đi liền bị một gã thanh niên dùng vỏ chai ném mạnh vào lưng.
“Chị gái, chị bị điếc à? Tôi hỏi chị có chơi some không?”
Bạch Khởi La quay phắt lại nhìn năm gã thanh niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, ánh mắt bình thản.
“Cặn bã!”
Bị Bạch Khởi La mở miệng chửi, gã thanh niên đứng đầu là Huân Thượng tức tối ném phịch mẩu thuốc lá xuống đất, vênh mặt đe dọa:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chúng mày, lên!”
Huân Thượng vừa dứt lời, bốn gã còn lại cùng nhau xông về phía Bạch Khởi La.
Cô nhanh chóng nhảy phốc lên trên một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-thieu-gia-rua-han/2004732/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.