“Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ!”, Dương Ân chạy bạt mạng, nhưng báo hoa cách hắn ngày một xa. Hắn lo lắng vô cùng, trong đầu đột nhiên hiện ra thuật Long Quy lật biển. Ông cụ rùa đó đi bộ trên làn nước, hình ảnh tiêu dao vô cùng, tốc độ lại cực nhanh, giống như là bay vậy.
Dương Ân dồn hết sức mạnh ở đan điền vào dưới hai chân, Thái Thượng Cửu Huyền quyết thúc đẩy tấn Long Quy trấn thủy, một lực hút cực lớn hút một chút nước dưới đất lên, giống như mặt đất bị phủ bởi một tầng nước vậy. Mà hắn như đang đạp chân nước, cả người đi như bay, tốc độ tăng lên trong nháy mắt.
Dương Ân không nghĩ đến việc hưởng thụ cảm giác diệu kỳ này, hắn chỉ biết điên cuồng chạy, đuổi theo cho kịp, lại luôn miệng hét: “Lam Hinh tỷ, chờ ta với!”
Đám lính gác ngục ở đây không ai nhìn thấy cảnh này, nhưng nghe Dương Ân hét vậy thì biết là có liên quan đến đại tiểu thư, càng không dám ra tay ngăn cản mà trừng mắt nhìn Dương Ân phi đi như gió.
Vạn Lam Hinh đau đớn không thôi, cô ta chỉ một lòng muốn đi cho nhanh, thôi thúc báo hoa chạy với tốc độ cao nhất, cho nên chiến sĩ cao cấp còn chưa chắc đuổi theo được. Dương Ân mới chỉ là võ binh đỉnh cấp, nên cô ta không nghĩ Dương Ân sẽ đuổi được theo.
Khi nghe thấy tiếng hét của Dương Ân từ phía sau truyền tới, cô ta còn tưởng mình nghe lầm: “Mình có bị điên không, lúc này mà còn nghĩ đến đệ ấy”.
“Lam Hinh tỷ!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-vo-than/843390/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.