Tôi đứng bên bờ nhìn Chu Gia Giai ném đám giun vào thùng gỗ.
Thùng gỗ được phủ bằng rơm, vì thế tôi không thể nhìn thấy những gì bên dưới.
Thay vào đó, có rất nhiều ốc sên bám quanh rơm rạ trên mặt nước.
Trong số ấy, có vài con ốc sên vươn xúc tu ra để tìm kiếm thứ gì đó, trông cũng hơi đáng sợ.
Sau khi rải giun đất xuống, trước khi lũ giun tản ra, một đám lươn to hơn ngón tay cái từ dưới đống rơm chui ra.
Như cá được đút mồi, vô số con lươn bơi lên ngoạm lấy đám giun trong tích tắc.
Đưa mắt nhìn, cả thùng gỗ đầy những con lươn màu vàng vặn vẹo đu đưa như rắn.
Chu Gia Giai nhìn một vòng, vươn tay bắt một con, quơ quơ với Chu Gia Hào: "Lớn từng này được không?"
Con lươn đó còn đang ngậm nửa con giun đất trong miệng, cái đuôi vung lên quấn quanh cổ tay con bé.
Nhưng giây tiếp theo Chu Gia Giai liền đập mạnh nó vào cọc xi măng bên cạnh, mới đập hai phát đã khiến nó bất tỉnh.
Nửa con giun đất ở bên ngoài cùng một nửa bị nuốt chửng từ trong miệng nó rơi ra.
"Anh mang về nấu đi, em bắt thêm mấy con nữa, đừng để Tô Vân người ta chờ." Chu Gia Giai ném con lươn kia vào rổ nhựa, sau đó lại đưa tay vào thùng gỗ tiếp tục chọn lựa.
Cách nói chuyện của con bé vừa trưởng thành vừa cổ hũ, sao cứ nghe như đang dạy Chu Gia Hào đãi khách thế nào vậy?
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lúc này Chu Gia Hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-sau-am-han-si-nam-oan-nu-phong-nguyet-trai-nan-thuong/1544213/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.