- CAO... VỸ... THIÊN!
Tôi đứng giữa sân trường, hét lớn. Hắn quay đầu lại, giương vẻ mặt ngu ngơ đáng ghét:
- Hở?
- Hở, hở cái đầu mày! Tên... ác độc!
Hắn vẫn ngu ngơ:
- Yến... nói tôi à?
- Xung quanh ngoài tao và mày ra còn có ai khác à?
- Ơ... tôi... tôi không hiểu?
Tôi đứng trước mặt hắn, dõng dạc gọi:
- Cao Vỹ Thiên!
- Tôi... là Khánh
- Mày là Cao Vỹ Thiên, không phải Trương Hoàng Khánh.
- Yến...
- Để tao kể cho mày nghe nhé! Hơn bảy năm trước, mày chuyển từ Pháp về Việt Nam sống một mình với quản gia. Mày vào học lớp 6A2 trường Nam Văn, và được xếp ngồi cạnh tao. Lúc đó tiếng Việt mày chỉ ngang tầm đứa trẻ lớp ba, Văn thì dở vô cùng nhưng Lý thì cực giỏi. Nhưng mày còn một thứ giỏi hơn, đó là đấu võ mồm với tao. Không hiểu định mệnh thế nào tao với mày ngồi cạnh nhau suốt 4 năm cấp hai. Và... mày nói mày thích tao. Nhưng rồi mày ác lắm, mày biết không? Mày trở về Pháp, cắt đứt liên lạc hoàn toàn với tao. Mày như bốc hơi khỏi trái đất này. Mày có biết... tao nhớ mày lắm không?
Tôi cố nén nước mắt mà giọng cứ run run:
- Tao đã không ngừng hi vọng. Không ngừng... Rồi tao gặp lại mày, nhưng mày đến với cái tên Trương Hoàng Khánh, mày đến với thân phận một đứa con nhà nghèo phải đi làm thêm kiếm sống, đến với hình ảnh một chàng trai hiền hậu. Tao cứ tưởng mày thật sự là Hoàng Khánh, tao cứ tưởng khi mày về tao sẽ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-thi-tao-thich-may/425779/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.