Editor: Melodysoyani.
Hòa lẫn với vị cồn của rượu, là tiếng va chạm ái muội của răng môi, tay anh bắt đầu không an phận dao động ở trên người của cô.
Chiếc áo ngủ bằng bông vải hoàn toàn không có tính cản trở đối với anh, gần như anh có thể dễ dàng xé rách sự trở ngại của quần áo, để chạm vào da thịt mềm nhẵn của cô, trong nháy mắt, cả người kinh sợ giống như bị điện giật!
Long Thiếu Tôn, mày đang làm cái gì vậy?!
Đường Dĩ Phi sợ đến cả người co rúm lại, nhưng cô không có đẩy anh ra, mà chỉ có chút ủy khuất cắn môi, trong đôi mắt lấp lánh chứa tràn đầy sợ hãi và hoang mang.
Long Thiếu Tôn lúng túng đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình xong, lúc này mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, ánh mắt thành khẩn: "Xin lỗi, anh uống say rồi."
Đường Dĩ Phi trợn tròn mắt, nói không ra lời.
Có thể nói, bây giờ cô cũng không biết nên có phản ứng gì.
"Đồ ngốc à, Noel vui vẻ, ngủ ngon."
Anh cúi người, đau lòng khẽ hôn lên ấn đường của cô, sau đó lại đắp kín mền cho cô, tắt đèn, rồi mới rời khỏi.
Vài ngày sau mỗi lần Long Thiếu Tôn nhìn thấy cô thì đều có chút áy náy, Đường Dĩ Phi cũng ngượng ngùng, luôn luôn cúi đầu.
Ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng chỉ có duy nhất một lần kia, thiếu chút nữa anh đã không khắc chế nỗi bản thân.
Thời gian trôi qua giống như một bộ phim dài tập, bất tri bất giác một học kỳ cứ trôi qua như vậy, tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uc-van-hao-mon-boss-lanh-lung-hung-hang-yeu/2034866/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.