" Con Dương nó ghét ăn cháo lắm, mỗi lần ốm lại sinh tính kén ăn, cái gì cũng không muốn. Bác sợ nó nhịn ăn không uống thuốc để vậy chờ tự khỏi ốm. Khi nãy gọi mãi nó không nghe, cháu qua coi thử hộ bác với. Nếu cửa khoá thì cháu lấy chìa khoá dự phòng dưới chậu cây xương rồng trên trường ấy "
Hải Phong nhìn ngang ngó dọc một lúc mới thấy chậu xương rồng be bé đặt giữa vài chậu cây khác. Cậu nhấc xương rồng lên quả nhiên nhìn thấy một chiếc chìa khoá màu trắng yên lặng nằm ở dưới đáy.
Cổng không khoá, Hải Phong bước vào tự nhiên, một cảm giác vừa thân thuộc lại vừa m xa lạ đột ngột xông lên trong lồng ngực khiến cậu ngỡ ngàng. Mắt vô thức nhìn về phía bên tay trái nơi cây xoài vẫn như cũ lặng lẽ toả bóng, dưới gốc cây vài cây chanh khẽ khàng đung đưa
" Sau này chanh lớn Âu cho Ha-huy nhá!"
" Mẹ Linh bảo phải tưới nước chanh mới lớn được"
" Ha-huy ơiiii"
Tiếng gọi ngọng ngíu ngọng ngô của cô bé 4 tuổi năm xưa như xuyên thời gian đánh vào tâm trí Hải Phong. Cậu đứng như chôn chân tại chỗ, hình ảnh mơ hồ liên tục hiện lên khiến cậu hoảng hốt.
“ Sau này Âu muốn làm hoạ sĩ”
“ Ha-huy muốn làm gì?”
Hải Phong hơi cúi đầu, lông mi dài khẽ rung lên. Cậu cất tiếng thì thầm, trùng khớp với âm thanh đang vang vọng
- Tớ chỉ muốn làm người khoẻ mạnh
Năm ấy Hải Phong 5 tuổi
Khi đó cậu vẫn chưa có cái tên là Hải Phong, mọi người gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-hen-bien-khoi/1704618/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.