Úc Văn Yến sửng sốt vài giây, không chắc chắn hỏi lại: “Đi đăng ký?” Tuyên Dụ gật đầu: “Không tiện sao?” “Không phải.” Anh nhanh chóng phủ nhận, trong lúc nhất thời còn chưa tỉnh lại được, cô nói quá đột ngột, so với nhiệm vụ xử lý trước kia còn khó giải quyết hơn, không thể lý trí suy nghĩ. Tuyên Dụ gập đôi chân lại, nghiêng đầu tựa lên, mái tóc dài óng mượt xõa từ vai xuống ga giường. Trên khuôn mặt cô vẫn còn nụ cười dịu dàng: “Có phải không đủ oanh liệt rầm rộ không? Em cũng đã từng nghĩ xem dưới tình huống thế nào mới có thể nảy sinh suy nghĩ muốn kết hôn mãnh liệt, giống như cần có không gian hay thời gian đặc biệt nào đó, chính là vào một ngày bình thường nào đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện nào đó, nghĩ đến anh, sau đó muốn kết hôn với anh.” “Úc Văn Yến, anh muốn kết hôn với em không?” Tuyên Dụ hỏi anh. Khóe môi Úc Văn Yên nở một nụ cười nhạt, bước đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống: “Hình như em rất biết cách nói lời yêu thương.” “Hả? Có hả?” Tuyên Dụ nhớ lại, những lời cô vừa nói đâu có câu nào là lời yêu thương đâu. Úc Văn Yến nghiêng người hôn cô: “Ừhm, anh cũng yêu em.” Tuyên Dụ cười, ỷ vào việc được anh ôm nên không hề sợ ngã, ngả người ra sau: “Em đâu có tỏ tình đâu.” “Ừhm, anh yêu em.” Anh bỏ từ ‘Cũng’ đi và nói lại một lần nữa. Tuyên Dụ đặt tay lên bả vai anh, nghiêng đầu bên này sang bên kia nhìn anh, trông kỳ quái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-nguyen-ngay-xuan-so-li/2548123/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.