Tuyên Dụ đứng nghiêng người ở ngã rẽ, trong tầm mắt có thể nhìn thấy Úc Văn Yến thỉnh thoảng liếc về hướng bên này. Như sợ cô sẽ bỏ chạy nên phải canh chừng cẩn thận. Trên wechat Trần Tả Ninh liên tục gửi tin nhắn tới để hỏi cô xem hộp nào đựng cái gì, Tuyên Dụ trả lời từng tin nhắn. Rồi cô quay về màn hình chính, màn hình khóa điện thoại khiến cô thất thần. Đã lâu lắm rồi, từ lúc đến Vân Đô cô vẫn luôn do dự vấn đề này, bây giờ cuối cùng cũng có quyết định. Cô ấn vào cài đặt hình nền để thay đổi thành hình ảnh mặc định của hệ thống. Sau đó cô quay về màn hình chính và nhấn tắt màn hình, gương mặt phản chiếu trên đó hoàn toàn không có sự tức giận. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô trong gương đã biến thành hình dáng hôm nay. Sự mệt mỏi quẩn quanh ấn đường, luôn thiếu sức sống, nhưng cô không tài nào thay đổi được. Tuyên Dụ thở dài một hơi, cất điện thoại đi. Cô cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nên buông bỏ quá khứ thôi. Trong hành lang dài mờ mịt chỉ có một tia sáng chiếu vào, Úc Văn Yến đứng đó, dáng người cao ngất. Vì tối nay là dịp quan trọng nên anh chải tóc ngược ra sau. Là người phóng khoáng nhất nhưng anh lại mặc bộ vest đen có sọc tối màu với cổ áo phẳng rộng vừa phải vô cùng lịch lãm, như muốn che che giấu đuôi sói, nhã nhặn nghiêm túc giao thiệp với mọi người. ”Anh Yến, nhất định phải viết bản thảo phát biểu sao? Cục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-nguyen-ngay-xuan-so-li/2548196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.