Diêu Tự không những học giỏi mà còn rất tháo vát.
Nghê Tinh Kiều với Lộ Lý có làm hư đồ điện tử gì cũng đều tìm đến Diêu Tự, vào tay anh là sống lại hết.
Anh cầm chiếc MP3 màu xanh bạc hà về phòng học.
Sáu giờ bốn mươi, Tào Quân đã trấn thủ trước cửa từ sớm, nhưng Tề Vi Ninh bình thường vẫn hay đến lớp sớm nhất lại chưa thấy tăm hơi đâu.
Diêu Tự nhớ lại cảnh tượng tối qua Tề Vi Ninh bị ức hiếp, nghĩ chắc hôm nay nó không tới, dù gì trên mặt cũng đang bị thương.
Nhưng không ngờ Tề Vi Ninh vẫn tới, mặt tím bầm, khi nó vào lớp thì Tào Quân hỏi:
– Mặt em làm sao thế?
Tề Vi Ninh trả lời:
– Em đạp xe bị ngã.
Cậu ta nói xong thì lia mắt về phía Diêu Tự.
Cả cái lớp này chỉ có mình Diêu Tự biết đây không phải vết thương do ngã.
Hẳn nhiên Tào Quân cũng không tin lời Tề Vi Ninh nói, nhưng cũng không hỏi nhiều, bảo nó về chỗ ngồi.
Tuy hôm qua lại là một lần ra tay tương trợ, nhưng hôm nay Tề Vi Ninh vẫn chẳng nói nhiều hơn với Diêu Tự câu nào.
Nhưng mà trong lòng Tề Vi Ninh vẫn hàm ơn Diêu Tự, nhân lúc không ai chú ý, nó đưa cho Diêu Tự hộp sữa thay lời cảm ơn.
Diêu Tự thật sự không thích uống sữa, ngày nào Thích Mỹ Linh cũng ép anh uống, bây giờ nhớ tới cái mùi ấy thôi là đã muốn lộn ruột.
Nhưng anh vẫn nhận, anh không uống thì cho Nghê Tinh Kiều.
Huống chi Tề Vi Ninh cũng xuất phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uu-ai/289244/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.