Cuối cùng, đợi đến khi đứa con gái út cũng vào thư phòng học, ta mới có chút thời gian tiếp tục thêu thùa may vá. Nhưng ta cũng không còn trẻ nữa, thường cả một năm chỉ đủ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè, rồi thêm cho Minh Diễn một bộ thường phục. Thời gian cứ như thế trôi qua, Thấu Vân vẫn hay bảo ta quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thấu Vân đã nói với ta từ lâu, nàng ấy không muốn xuất cung, đối với nàng ấy, chuyện thành thân sinh con chỉ là một dạng khổ ải, nàng ấy chỉ muốn ở bên cạnh ta, bên mấy vị Tiểu Hoàng tử và Tiểu Công chúa. Ta khuyên nàng ấy không được, cũng chỉ có thể thuận theo nàng ấy vậy.
Vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Minh Diễn chưa từng thay đổi. Bất kể là lúc nào khi chàng nhìn về phía ta, trong mắt cũng luôn ánh lên những vì tinh tú. Mỗi lần nằm trong vòng tay chàng, ta vẫn luôn có cảm giác ấm áp và dịu dàng, như hương ngọc lan bao bọc lấy ta.
Còn đôi tay của chàng vẫn luôn lạnh lẽo, một năm rồi lại một năm, không biết ta đã thử bao nhiêu phương thuốc bổ và thức ăn bồi dưỡng cho chàng nhưng vẫn vô ích, tay của chàng mãi mãi lạnh lẽo khiến ta lo lắng.
Minh Diễn luôn phản bác ta, nói cũng có lúc tay chàng không lạnh. Nghe xong, ta ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, mắng chàng không đứng đắn. Minh Diễn vội vàng gật đầu, nói đúng đúng, chỉ khi chàng đứng đắn thì tay mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-binh-sinh-tham-luc-vu/2759869/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.