Cuối cùng, đợi đến khi đứa con gái út cũng vào thư phòng học, ta mới có chút thời gian tiếp tục thêu thùa may vá. Nhưng ta cũng không còn trẻ nữa, thường cả một năm chỉ đủ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè, rồi thêm cho Minh Diễn một bộ thường phục. Thời gian cứ như thế trôi qua, Thấu Vân vẫn hay bảo ta quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thấu Vân đã nói với ta từ lâu, nàng ấy không muốn xuất cung, đối với nàng ấy, chuyện thành thân sinh con chỉ là một dạng khổ ải, nàng ấy chỉ muốn ở bên cạnh ta, bên mấy vị Tiểu Hoàng tử và Tiểu Công chúa. Ta khuyên nàng ấy không được, cũng chỉ có thể thuận theo nàng ấy vậy.
Vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Minh Diễn chưa từng thay đổi. Bất kể là lúc nào khi chàng nhìn về phía ta, trong mắt cũng luôn ánh lên những vì tinh tú. Mỗi lần nằm trong vòng tay chàng, ta vẫn luôn có cảm giác ấm áp và dịu dàng, như hương ngọc lan bao bọc lấy ta.
Còn đôi tay của chàng vẫn luôn lạnh lẽo, một năm rồi lại một năm, không biết ta đã thử bao nhiêu phương thuốc bổ và thức ăn bồi dưỡng cho chàng nhưng vẫn vô ích, tay của chàng mãi mãi lạnh lẽo khiến ta lo lắng.
Minh Diễn luôn phản bác ta, nói cũng có lúc tay chàng không lạnh. Nghe xong, ta ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, mắng chàng không đứng đắn. Minh Diễn vội vàng gật đầu, nói đúng đúng, chỉ khi chàng đứng đắn thì tay mới không lạnh.
Ta vừa đuổi theo đánh chàng vừa nhớ lại đêm tân hôn của hai ta. Đêm ấy, tay của chàng đúng là không hề lạnh chút nào.
Kể từ khi bọn trẻ vào thư phòng, ngày tháng lại trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, Minh Nguyệt Cơ đã chuẩn bị xuất giá, lại chớp mắt lần nữa, Minh Gia đã cao hơn cả phụ hoàng của thằng bé, bên cạnh còn có Thái tử phi bằng tuổi thằng bé. Ta không hay không biết mà đã có đứa cháu ngoại đầu tiên, rồi tiếp đó là đứa cháu nội đầu tiên.
Đêm xuống, ta cùng Minh Diễn chung gối, nhẹ nhàng hỏi bên tai chàng, có sợ rằng khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng hay không. Minh Diễn nhíu mày, an ủi ta đừng suy nghĩ nhiều, nói rằng chàng vĩnh viễn là Tiểu Diễn của ta, mà ta cũng vĩnh viễn là Uyển Nhi của chàng.
Mùa đông năm Trinh An thứ hai mươi sáu, Minh Diễn không may nhiễm phong hàn. Ban đầu ta tưởng không có gì nghiêm trọng nhưng dường như chàng đã linh cảm được điều gì đó, giao toàn bộ chính sự cho Minh Gia, lại ngày ngày năn nỉ ta ở bên cạnh chàng.
Vài ngày sau, ta cảm thấy có điều bất thường, liền hỏi chàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Minh Diễn ngồi trên giường, nắm tay ta, giọng có chút run rẩy. Chàng hỏi ta, kiếp sau, có thể đừng tìm chàng, cũng đừng đợi chàng, hãy sống tốt một đời được không.
Nghe xong lời chàng nói, trong mắt ta đột nhiên không kìm được mà tuôn trào nước mắt. Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng khóc, vậy mà lần này lại khóc dữ dội đến không thể ngừng lại.
Ta không thể hứa với chàng được.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn ở bên chàng.
Minh Diễn nghe xong lời ta, cổ họng nghẹn lại, cũng rơi nước mắt. Chàng ôm chặt lấy ta vào lòng, khẽ nói:
“Uyển Nhi, xin lỗi nàng... Tiểu Diễn... có lẽ sẽ không còn kiếp sau nữa.”
51
Sau khi trọng sinh, ta vẫn luôn nghĩ rằng là trời cao thương xót, không nỡ nhìn kiếp trước của ta bi thương đến thế, nên mới cho ta và Minh Diễn một cơ hội sống lại.
Ta chưa từng nghĩ đến, lần trọng sinh này lại là Minh Diễn dùng mệnh số của chàng để đánh đổi lấy.
Ở kiếp trước, sau khi ta chết, Minh Diễn đăng cơ xưng đế. Chàng biết ta đã không còn, vốn định cố gắng quên ta nhưng rồi lại tình cờ biết được, trước khi ta chết Nhược Đàn đã lừa ta. Ta cứ ngỡ mình ra đi không hối tiếc nhưng thực chất lại chẳng hề hay biết, sau lưng ngoài phản bội và lợi dụng, chẳng còn lại điều gì.
Cả đời ta chỉ có một mình Minh Diễn.
Nếu là vậy, làm sao chàng có thể quên được ta.
Sau khi Minh Diễn kế vị, chàng luôn dốc lòng tìm người tinh thông thuật pháp, không cầu trường sinh, chỉ cầu nghịch thiên cải mệnh.
Dưới sự trị vì của chàng, mặc dù giang sơn yên ổn nhưng trong triều vẫn có nhiều người dị nghị về việc chàng say mê thuật pháp. Chàng cũng chưa từng bận tâm, vẫn một mực cầu tiên hỏi đạo. Cuối cùng, năm bốn mươi lăm tuổi, chàng tìm được một phương sĩ tên là Công Thâu Khanh, có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện.
Sau khi Công Thâu Khanh nhập cung, Minh Diễn tự tay viết di chiếu truyền ngôi cho Thái tử, rồi theo Công Thâu Khanh vào điện Tuyên Thất bế quan.
Công Thâu Khanh nghe Minh Diễn kể lại mọi chuyện xong, tự nói mình có một pháp trận, chỉ cần sinh thần bát tự của Minh Diễn và Vệ Dĩ Uyển là có thể giúp hai người quay về quá khứ. Nhưng pháp trận này không thể xóa ký ức của người được quay về, mà giới hạn tối đa chỉ có thể quay lại ba mươi ba năm.
Minh Diễn hỏi, kích hoạt trận pháp thì phải trả giá gì. Công Thâu Khanh đáp: nghịch thiên cải mệnh, tất chuốc lấy trừng phạt của thiên đạo. Sau khi trọng sinh, Minh Diễn sẽ không thể sống quá số tuổi hiện tại, sau khi chết, thần hồn của chàng sẽ bị thiên đạo đánh nát, tan biến khắp nơi trong tam giới, vĩnh viễn không thể luân hồi chuyển thế.
Minh Diễn lại hỏi, hình phạt này có rơi xuống Vệ Dĩ Uyển không. Công Thâu Khanh nói, Vệ Dĩ Uyển đã chết, người kích phát trận pháp chỉ có Minh Diễn, nên Vệ Dĩ Uyển sẽ không có chuyện gì.
Nghe phương sĩ nói ta không bị ảnh hưởng, Minh Diễn liền không hề do dự mà kích phát trận pháp.
Khi mở mắt ra lần nữa, chàng đã quay trở lại năm Long Đức thứ mười lăm, quay về thân thể mười hai tuổi. Nhưng chàng lại không biết ta có trọng sinh hay không. Lúc này chàng lập tức muốn chạy đến Quảng Dương Hầu phủ dò xét nhưng lại sợ phụ hoàng sinh lòng nghi ngờ. Đúng lúc Quảng Dương Hầu phủ nói ta bị bệnh, chàng càng không tiện mạo muội ghé thăm.
Cho đến ngày hôm đó, chàng nhìn thấy món trang sức mà ta làm cho cô cô và chuyện ta nhờ mẫu thân truyền lời đến Hà Thục phi, lúc này mới chắc chắn trận pháp kia thật sự đã có hiệu quả.
Nghe Minh Diễn kể hết những chuyện này, ta đau đớn không kìm được nước mắt, nắm tay Minh Diễn, vừa khóc vừa nói:
“Tiểu Diễn, thế nhưng nếu Uyển Nhi tham lam thì sao? Có được một kiếp này, ta vẫn thấy chưa đủ, ta còn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên chàng.”
Minh Diễn nghe xong, chỉ mỉm cười lắc đầu, nói với ta:
“Uyển Nhi ngoan, có được kiếp này, ta đã mãn nguyện rồi. Kiếp sau, dù Uyển Nhi gặp được người khác, cũng sẽ sống rất hạnh phúc.”
Ta còn muốn nói thêm vài lời nhưng nhìn thấy Minh Diễn đã mệt, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại.
Lúc chàng thiếp đi, ta vẫn còn chút ảo tưởng, hy vọng đây chỉ là một câu chuyện chàng bịa ra để trêu chọc ta, hy vọng khi mở mắt, chàng sẽ bật cười vì ta lại tin là thật.
Nhưng ta không ngờ, ta lại không đợi được chàng mở mắt ra lần nữa.
Hoàng thành lại một lần nữa phủ đầy sắc trắng, có tuyết đông, có cờ tang.
Chàng dịu dàng ở bên cạnh ta, che chở ta cả một đời, ta lại không ngờ chàng lại ra đi đột ngột như thế. Ta thậm chí vẫn chưa biết nên khóc như thế nào.
Sau lễ tang của Minh Diễn, Minh Gia kế thừa hoàng vị, thiên hạ vẫn thái bình, ta chẳng còn điều gì vướng bận, chỉ dốc toàn lực sai người đi tìm kiếm vị phương sĩ tên Công Thâu Khanh kia.
Cuối cùng, tròn một năm sau khi Minh Diễn rời đi, ta gặp được Công Thâu Khanh tại điện Tiêu Phòng.
Lão già đó nhìn ta, mỉm cười nói:
“Thần hồn của bệ hạ đã tan biến, không thể nghịch thiên cải mệnh được nữa.”
Ta nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi:
“Phương sĩ còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện sao? Bao gồm cả kiếp trước à?”
Công Thâu Khanh nghe xong vẫn cười, nói rằng trận pháp này do ông ta sáng tạo, đương nhiên không bị ảnh hưởng. Kể từ khi trận pháp ra đời đến nay, thời gian đã vô tình bị quay ngược hàng trăm ngàn năm, người đời không ai hay biết, chỉ có ông ta là người siêu thoát khỏi thế tục.
Nghe vậy, ta lạnh lùng cười hỏi, vậy có phải gọi là trường sinh bất tử không?
Công Thâu Khanh vẫn cười, gật đầu bảo, nương nương nghĩ như vậy cũng được.
Ta không muốn lãng phí hơi sức đôi co với ông ta, chỉ hỏi, còn cách nào để tái tụ thần hồn của Minh Diễn hay không. Công Thâu Khanh định mở miệng từ chối nhưng nhìn thấy sát khí trong mắt ta, rồi lại thấy ngoài điện Tiêu Phòng có tầng tầng lớp lớp binh lính canh gác, cuối cùng đành nuốt lời định nói, miễn cưỡng đồng ý giúp ta thử xem sao.
Ông ta lập trận pháp trong điện Tiêu Phòng suốt mười ngày, mệt mỏi đến kiệt sức, lúc xuất quan, trông như già thêm cả chục tuổi. Ta gấp gáp hỏi kết quả, ông ta đã khát đến không nói nên lời, phải uống liền mấy chén mật lộ mới nói được. Trong mười ngày đó, ông ta đã xuất thần chu du khắp các ngõ ngách trong tam giới, miễn cưỡng tìm được vài mảnh hồn của Minh Diễn. Nhưng mảnh hồn quá rời rạc, cho dù cố gắng chắp vá lại cũng chỉ được một hồn.
Người sống có ba hồn bảy vía, Minh Diễn chỉ còn một hồn, vẫn không thể nào vào được luân hồi đạo. Nếu như ép buộc tiến vào, cũng không thể đầu thai làm người, chỉ có thể thành hoa cỏ chim thú.
Nghe ông ta nói như vậy, ta chỉ thản nhiên đáp:
“Nhân gian khổ sở, nếu được làm hoa cỏ chim thú thì có gì là không tốt?”
Công Thâu Khanh nghe vậy, vội vàng hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì. Ta nhìn ông ta, trả lời chắc chắn:
“Xin đại sư làm phép cho ta và Minh Diễn, chỉ cần kiếp sau chúng ta có thể vĩnh viễn sinh tử không rời, chi dù là hoa cỏ hay dã thú, ta cũng không ngại.”
Công Thâu Khanh nghe xong vội vàng gật đầu, nói chuyện này đơn giản nhưng lại nhắc nhở ta phải suy nghĩ thật kỹ, một khi phép này thành, sẽ không có đường quay lại.
Ta khẽ gật đầu, ngẩng nhìn về phía tuyết lớn ngoài khung cửa, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao cả.” Rồi dặn ông ta, sang năm đúng vào lúc này, hãy quay lại kinh thành tìm ta.
Sau khi Công Thâu Khanh đi rồi, ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cảm thấy mình lại có hy vọng.
Trong một năm ấy, ta đến thăm phụ thân và mẫu thân. Hai người bọn họ đã lớn tuổi nhưng phu thê Vệ Dĩ Từ chăm sóc họ rất chu đáo. Quảng Dương Hầu phủ cũng thêm vài cháu chắt, phụ mẫu ngày ngày vui vầy với con cháu, sống an nhàn vui vẻ.
Ta dành rất nhiều thời gian ở bên Minh Gia và các con cháu của ta. Ta dặn dò Nguyệt Cơ, nếu sau này ta ra đi trước Thấu Vân, hy vọng con bé có thể thu nhận Thấu Vân, chăm sóc nàng ấy đến lúc cuối đời. Nguyệt Cơ không nghi ngờ gì liền đồng ý.
Khi tuyết mùa đông lại rơi, Công Thâu Khanh trở lại kinh thành như đã hẹn. Ta viết một bức thư cho Minh Gia, nói rõ cho thằng bé biết chuyện sắp xảy ra, dặn dò thằng bé đừng quá đau lòng, cũng đừng liên lụy người vô tội.
Ta nhờ Thấu Vân chuyển giao bức thư đó cho Minh Gia. Sau khi nàng ấy đi rồi, ta liền xuất cung, cùng Công Thâu Khanh leo lên lầu Trích Tinh.
Công Thâu Khanh nhanh chóng bày trận trên lầu, lại nói cho ta biết cách kích hoạt pháp trận. Làm xong những việc này, ông ta vội vã đi xuống khỏi lầu các.
Ta nhìn bóng lưng ông ta khuất dần, lặng lẽ cầm lấy cây nến, giống như kiếp trước, bình tĩnh châm lửa đốt rèm.
Ngọn lửa dần bùng lên, ta bước vào tâm trận pháp, mỉm cười thúc động trận pháp.
Đêm nay, lầu Trích Tinh lại một lần nữa cháy thành tro tàn.
Nhưng giờ phút này, trong lòng ta không thể vui mừng hơn được nữa. Ta biết, chỉ cần mở mắt lần nữa, ta sẽ lại được gặp Minh Diễn. Lần này là đời đời kiếp kiếp không phải chia xa.
Hôm nay, mộng Triều Phổ, uyên ương quấn quýt.
Ngày mai, sen nở, liền cành một đôi.
Gió đêm thổi nhẹ, én vàng trước ngõ,
Mưa xuân rơi xuống, mây trắng cùng bay.
Tình sâu đôi cánh, chẳng sợ khổ đau,
Hóa thành cá mắt, chẳng vướng thế gian.
Sớm sớm chiều chiều, kiếp kiếp đời đời,
Chỉ mong nguôi nỗi tương tư kiếp này.
HẾT
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.