Đoạn kiếm lướt theo gió như tung tăng, uyển chuyển khí phách.
Nhìn như cung nữ múa, nhưng thật ra là một trận luyện kiếm giữa mùa thu.
Bóng Nhược Y hài hòa ngắm nhìn trên tảng đá lớn mọc giữa đồi núi.
Lá bay xào xạc đậm chiều hoang, thổi ngang mái tóc đen thuần cột một nữa.
Càng nhìn càng thấy Sát Tinh Vệ xinh đẹp, trong kiên cường có dịu dàng.
Nhược Y si ngốc tự hỏi, dáng vẻ trước mắt đáng lý ra phải là tiên nữ trên cung đình, nhưng cuối cùng tay lại cầm kiếm....!
"Ngươi thấy sao? "
Sát Tinh Vệ hồn nhiên nhoẽn miệng cười, tốt nhất là nàng nên tiết chế.
Vì bất cứ hành động nào thoát ra đều làm Nhược Y si mê không tự chủ được.
Sát Tinh Vệ đáng ghét, nàng biết trời ban cho nàng nụ cười đẹp, cũng không cần dùng nó nhiều như thế.
Nhược Y phấn khích đến mức thở mạnh, cũng vì nụ cười này mà bản thân ủy khuất giữ chiếc vòng cũ kỹ suốt sáu năm.
"Mới luyện tập đã lợi hại như vậy, thật không tệ."
Tiếng vỗ tay dịu nhẹ vang khích lệ, Sát Tinh Vệ chỉ biết cúi đầu cười ngượng nghịu.
Nhược Y nâng cao nàng quá rồi.
"Chủ nhân, cảm ơn ngươi.
Vậy là ta có thể sớm trả thù cho muội muội rồi."
Nhược Y đang vui bỗng tắt hẳn, chân mày thanh tú khó chịu nhíu lại, tâm tình giảm ồn ào một nửa, ngồi xuống tảng đá quay mặt đi.
Sát Tinh Vệ ngây ngốc đắn đo bước đến, đem thanh kiếm cũ đặt xuống bên cạnh.
"Ngươi làm sao?"
Nhược Y đưa mắt nhìn bóng người kế bên, trong người hụt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056866/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.