Hoa tuyết đọng trên ngọn hoa, chuẩn bị tan thành nước.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong một mùa đông có nắng.
Nắng nhẹ.
Gió phảng phất một mùi hương se lạnh, lùa vào mái tóc đen nhánh của A Cửu.
Nàng thở ra tuyết, vội vã xoa hai tay vào nhau, đem tách trà nóng nghi ngút khói mở cửa đặt xuống bàn.
Tuyết nhè nhẹ thổi vào cánh cửa chính, A Cửu hậu đậu đóng lại, tránh làm mất giấc ngủ của người nằm trên giường.
Đây là ngày thứ mười Nhược Y không bước ra ngoài.
A Cửu nhìn hũ đen trên cánh tay Nhược Y đang ôm ấp, nàng thoáng rùng mình.
Kích thước không lớn nhưng bên trong chứa toàn bộ sự thương hận, hoảng loạn và bi thương.
Nghĩ đến Sát Tinh Vệ giờ này sống dở chết dở trong ngục, A Cửu muốn mở miệng xin tha, nhưng chừng chừ mãi rồi lại thôi.
Nàng có nghĩ đến nhờ vả Lã Tần Uy, nhưng Nhược Y ngày đó oán hận căn dặn rằng: ít nói tự nhiên sẽ ít họa.
Mái tóc trắng phủ đầu giường, môi Nhược Y trắng bệch.
Những ngày gần đây nàng ngủ rất nhiều, không bỏ thời gian ăn uống, nguyên khí cũng không màng hút, nếu còn xảy ra tình trạng này lâu dài, Nhược Y bị bắt sẽ rất dễ dàng.
A Cửu ngập ngừng bước đến, nàng rất muốn táy máy mái tóc trên người Nhược Y.
Phải, Nhược Y rất đẹp, nét đẹp buồn man mác cô độc.
Nhưng A Cửu ngây ngô, vạn lần không dám.
Trời tuy nắng nhưng không ấm, đôi tay nhỏ muốn kéo mền lên cao một chút, nhưng vừa mới chạm vào thì Nhược Y đã tỉnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056869/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.