Hình ảnh tối tăm đập vào mắt Lã Tần Uy, hắn đứng nhìn như pho tượng, nhất thời không nói được lời nào.
Đôi môi hắn mấp máy, buông rơi hủ rượu mà đi tới.
Giờ khắc này bộ dạng của người trước mặt rất đáng thương.
Y phục đã sớm không còn trắng nữa, không còn tinh khiết, chỉ dư âm lại một màu đỏ sẫm.
Nhược Y vẫn nằm đó, nàng đã ngủ, đúng hơn là hắn chỉ mong nàng ngủ, sau đó nhất thời run run kiểm tra hơi thở của nàng.
Không như ý hắn, không còn một hơi thở nào hiện diện.
Lã Tần Uy gần như gục ngã, hắn nhìn chằm chằm vào cổ tay nàng, sau đó khóe mắt cay chát.
Cổ tay nàng, phải rồi, chính là cổ tay, chất lỏng màu đen còn rỉ ra không ngừng.
Lã Tần Uy khụy xuống, hắn nắm lấy vết thương mà che lại, cố gắng đè xuống dòng máu đang chảy ra.
Nước mắt hắn rơi tự lúc nào, thấm ướt vào vai áo Nhược Y, nơi mà vết thương cũ còn chưa lành lại.
"Đừng mà..."
Âm thanh gào lên trong đêm vắng, Lã Tần Uy không cam tâm.
Chỉ là một đường cắt nhỏ, tại sao lại lấy mất hơi thở của nàng? Đã phong ấn đâu? Đây đâu phải là cọc bạc? Đâu phải?
Dường như có gì đó khuất mắc, hắn vội nén đau lòng mà kiểm tra mạch máu, còn đập.
Còn cơ hội!
Lã Tần Uy cười thật si ngốc, sau đó đôi mắt vô hồn đem Nhược Y đặt lên giường.
Bàn tay hắn thấm máu, phút chốc nhìn lấy mà run run cười lớn:
"Hahaha, máu của chủ nhân, máu của chủ nhân...!phải rồi, phải rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056936/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.