Những tiết mục múa kết thúc, Minh Uất Phong từ đầu đến cuối quan sát Minh Nhược Hoa.
Trong người nàng có gì đó rất lạ, nhưng hắn tạm thời chưa tìm ra, vẻ mặt nhăn nhó vô cùng.
Người cắt trái cây được lệnh Triển Phi bước lên, hắn ta dâng lên vua một loại quả rất lớn, chắc hẳn đem từ nước láng giềng.
Uất Phong đứng dậy, lịch thiệp chậm rãi nói:
"Tâu bệ hạ, đây là quả hiếm thần đem từ phương xa đến.
Trồng không dễ, cắt rất khó, vỏ rất dày, nhưng thịt bên trong lại rất mỏng.
Vị không ngọt không chua, ăn lại mát như suối.
Mời bệ hạ."
Toàn bộ nghe xong rất mong chờ, lại có một quả lạ như vậy sao?
Người kia đem quả lạ đặt lên bàn, sau đó cẩn thận đưa dao chẽ.
Trong lúc đặt dao vào, ánh mắt Triển Phi nanh át nhìn thúc dục.
Biết mình phải làm gì, nên ông thở mạnh, đưa tay một cước chặt trúng ngón tay mình.
Một dòng máu tươi ào ra, đỏ chói dưới ánh mắt của Minh Nhược Hoa.
Không ngờ, nàng không ngờ Triển Phi dùng cách này.
Đem máu tươi dụ hiện hình, không phải là cách dở.
Nàng đã lâu không uống máu, đương nhiên nhìn sẽ rất thèm, huống gì là máu đang tươi.
Nhưng hiện giờ vết thương trên vai nàng là đau hơn tất cả.
Vết thương nhạy cảm khi thấy mùi máu, liền rung chuyển một trận đau đớn, khiến nàng phải cắn răng mà nhịn.
Ánh mắt đắc thắng nhìn đến, đưa Nhược Y vào tâm trạng không gì có thể tức giận hơn.
Mãi không thấy răng nanh của Nhược Y hiện ra, Triển Phi thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056938/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.