"Không được! Hắn nói hắn chỉ có một yêu cầu nhỏ, vậy mà xem hắn kìa đòi tận hai thứ!"
"Đừng nhỏ mọn vậy chứ đại ca! Ta chỉ là khó chịu, đói thôi mà? Ta cũng là người chứ đâu phải thần tiên trên trời đâu mà không biết đói chứ? "
"Ta đi đây, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé haha!"
Thế Hãn cười lớn tung tăng mở cửa ra ngoài đi bế Tuyết Nhan.
"Không phải ngươi nói ngươi có tu vi tu luyện gì đó sao? Sao không tự cởi trói đi? Còn chờ bọn ta cởi trói à? "
"Thế Hãn,chàng đâu rồi?"
Hà Ân mệt mỏi mở mắt ra, cất giọng yếu ớt gọi.
Khiêm Nhẫn giật mình quay lại bước tới giường nắm tay Hà Ân.
"Em cuối cùng cũng tỉnh rồi! Doạ chết anh rồi, em xuyên không tới đây làm anh tìm em ở thời hiện đại mệt muốn chết!"
"Anh, sao anh lại tới được đây? Thế Hãn đâu? Kia là ai? Minh Viễn tại sao lại bị thương? Ai làm nó bị thương? "
Hà Ân nhìn xuống tay Minh Viễn đang ngủ cạnh mình rồi hỏi một lượt, khiến cho Khiêm Nhẫn có chút bối rối không biết trả lời sao, bầu không khí im lặng bao trùm.
Thế Hãn vừa lúc bế theo Tuyết Nhan mở cửa bước vào.
"Hà Ân, nàng tỉnh rồi sao? Nàng còn thấy đau ở đâu không? Vết thương đỡ chút nào chưa? Đã ăn cháo ta chuẩn bị chưa? “
Thế Hãn chuyển Tuyết Nhan cho Khiêm Nhẫn bế mà lao tới hỏi han Hà Ân.
Khiêm Nhẫn im lặng, tay cầm viên ngọc còn lại đặt vào tay Tuyết Nhan, viên ngọc cũng phát sáng rồi vỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uyen-nhu-mau-den-day-voi-ta/807632/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.