Ta chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến sự thay đổi trong cách gọi của hắn, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào An Dữ Hoan sau lưng hắn, từng chữ từng lời đều lạnh như băng: "Trả vòng lại cho ta."
Nữ tử nép mình sau lưng Tiêu Viễn Tễ, cắn môi, yếu đuối lại đáng thương.
Nghe ta nói vậy, ả ta như sợ hãi, lại rụt sâu hơn vào bóng dáng hắn.
Tiêu Viễn Tễ nhíu mày, thấp giọng giải thích: "Hoan nhi kể với ta rằng, thuở nhỏ nàng ấy sống trong cảnh nghèo khổ, khi lần đầu tiên gặp nàng, đã vô cùng ngưỡng mộ chiếc vòng ngọc phỉ thúy tím trên tay nàng."
"Ta liền dẫn nàng ấy đến đây xem một chút."
Tim ta thắt lại, đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.
"Ngươi có còn nhớ, ngày đầu tiên ta và ả gặp nhau, đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Viễn Tễ, ngươi làm sao có thể, hết lần này đến lần khác, xát muối vào vết thương của ta?
9
Tiêu Viễn Tễ sắc mặt có chút mất tự nhiên, kéo tay ta, thấp giọng nói: "Nàng cứ nhường chiếc vòng cho nàng ấy đi, dù sao nàng cũng là người thay ngươi đi hòa thân."
"Ta nói lại một lần nữa, ta không cần ả thay ta đi hòa thân."
Ta cố gắng đè nén tiếng nghẹn ngào, lạnh lùng nhấn mạnh từng lời.
Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ thoáng qua một tia đau lòng, đang định mở miệng thì tay áo hắn bị An Dữ Hoan nhẹ nhàng kéo lấy.
Ả lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Bệ hạ, hay là…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uyen-uong-cung-nhau-xuong-hoang-tuyen/1182665/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.