4
Xuân Yến hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta.
Ta khẽ cười lạnh: “Còn không cút ngay cho ta.”
Khương Tuyết Lan được người hầu đỡ vào, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vừa điềm đạm vừa đáng thương.
Khi nhìn thấy ta, nàng ta lập tức quỳ xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngấn lệ, nghẹn ngào:
“Phu nhân, người vẫn không muốn tha thứ cho nô tỳ sao?”
Ta nhíu mày nhìn Khương Tuyết Lan, càng nhìn lại càng thấy chướng mắt.
Thật khó trách.
Nàng ta vẫn còn mặc chiếc áo khoác lông cáo kia. Nếu ta nhớ không lầm, thì chính Chu Lăng là người tự tay khoác lên người nàng ta.
Khương Tuyết Lan không hề vội vàng đứng dậy, mà tiếp tục khẩn khoản:
“Phu nhân không muốn tha thứ cho nô tỳ, vậy nô tỳ sẽ tiếp tục quỳ đến khi nào phu nhân tha thứ mới thôi.”
Một tình tiết trong tiểu thuyết bỗng nhiên vụt qua đầu ta.
Ta hôn mê hai ngày, còn Khương Tuyết Lan quỳ suốt hai ngày, vì vậy giờ nàng ta không thể đứng vững, đi lại cũng khó khăn.
Cố Cảnh Dương - nam chính trong tiểu thuyết, là một kẻ bệnh kiều, lòng chỉ có báo thù, u ám, hung ác và bạo ngược.
Duy chỉ có một điểm dịu dàng nhất thế gian, đó là dành cho Khương Tuyết Lan.
Hắn ghi hận ta vì đã làm nàng ta bị thương, nên sau khi lên nắm quyền, đã thưởng cho Chu Lăng rất nhiều tiểu thiếp.
Những tiểu thiếp ấy đều có thân phận cao quý lại được ngự ban, từng người không coi ta ra gì, suốt ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/va-mat-nu-chinh-trong-sinh/1344429/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.