🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

4

Xuân Yến hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta.

 

Ta khẽ cười lạnh: “Còn không cút ngay cho ta.”

Khương Tuyết Lan được người hầu đỡ vào, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vừa điềm đạm vừa đáng thương.

 

Khi nhìn thấy ta, nàng ta lập tức quỳ xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngấn lệ, nghẹn ngào:

 

“Phu nhân, người vẫn không muốn tha thứ cho nô tỳ sao?”

Ta nhíu mày nhìn Khương Tuyết Lan, càng nhìn lại càng thấy chướng mắt.

Thật khó trách.

 

Nàng ta vẫn còn mặc chiếc áo khoác lông cáo kia. Nếu ta nhớ không lầm, thì chính Chu Lăng là người tự tay khoác lên người nàng ta.

Khương Tuyết Lan không hề vội vàng đứng dậy, mà tiếp tục khẩn khoản:

 

“Phu nhân không muốn tha thứ cho nô tỳ, vậy nô tỳ sẽ tiếp tục quỳ đến khi nào phu nhân tha thứ mới thôi.”

Một tình tiết trong tiểu thuyết bỗng nhiên vụt qua đầu ta.

 

Ta hôn mê hai ngày, còn Khương Tuyết Lan quỳ suốt hai ngày, vì vậy giờ nàng ta không thể đứng vững, đi lại cũng khó khăn.

Cố Cảnh Dương - nam chính trong tiểu thuyết, là một kẻ bệnh kiều, lòng chỉ có báo thù, u ám, hung ác và bạo ngược.

Duy chỉ có một điểm dịu dàng nhất thế gian, đó là dành cho Khương Tuyết Lan.

 

Hắn ghi hận ta vì đã làm nàng ta bị thương, nên sau khi lên nắm quyền, đã thưởng cho Chu Lăng rất nhiều tiểu thiếp.

Những tiểu thiếp ấy đều có thân phận cao quý lại được ngự ban, từng người không coi ta ra gì, suốt ngày làm mình làm mẩy trong phủ.

Cố Cảnh Dương còn khiển trách ta trước mặt dân chúng, bảo ta không tuân thủ phụ đạo, không có tài đức, tâm tư độc ác, biến ta thành trò cười của cả kinh thành.

Nghĩ đến kết cục thê thảm trong tiểu thuyết, nỗi hận trong lòng ta khiến hai hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng ken két.

Ta bước đến, giật lấy chiếc áo khoác lông cáo trên người Khương Tuyết Lan, khẽ nói:

 

“Muốn ta tha thứ cho ngươi, cũng không khó.”

 

“Người đâu, ném nàng ta xuống hồ cho ta!”

Cả người Khương Tuyết Lan run bần bật, nàng ta vội vàng kêu lên: “Không được.”

---

5

"Ồ?"

 

Dựa vào những gì được miêu tả trong tiểu thuyết, mặc dù ta tức giận với Khương Tuyết Lan, nhưng vẫn rất để ý đến Chu Lăng. Ta không muốn vì một chuyện nhỏ này mà làm căng thẳng thêm mối quan hệ vốn đã chẳng mấy tốt đẹp của chúng ta.

 

Vì vậy, sau khi tỉnh lại, ta chỉ phạt Khương Tuyết Lan hai tháng lương, chứ không làm quá lên.

 

Nhưng làm sao nàng ta biết những chuyện này?

 

Chỉ có thể là… nàng ta trọng sinh.

 

Quá đã, xuyên thành nữ phụ “chiến” với nữ chính trọng sinh

 

Không biết lần này nàng ta có còn giữ được sự tài giỏi, điềm tĩnh, thờ ơ, không tranh không đoạt như trước kia nữa không đây?

 

Ánh mắt ta vẫn dán chặt vào Khương Tuyết Lan, rồi ta bước lên, nâng cằm nàng ta lên, khẽ nói:

 

“Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xẻo thế này, thật là đáng tiếc.”

 

Khương Tuyết Lan có chút sợ hãi, đôi mắt nàng chuyển động nhanh, ra sức ra hiệu cho Xuân Yến đứng bên cạnh.

 

Xuân Yến bình tĩnh lùi lại phía sau, dường như muốn chạy ra ngoài gọi cứu viện.

 

“Đứng lại.”

 

Ta thật sự không thể chịu nổi đám sói mắt trắng này nữa. Mỗi người đều ăn của ta, tiêu xài tiền của ta, nhưng lại dễ dàng bị một chút ân huệ nhỏ của nữ chính mua chuộc.

 

Xuân Yến đứng yên ở góc phòng, ánh mắt khẩn thiết, chân thành cầu xin:

 

“Phu nhân, người tha cho Tuyết Lan đi.”

 

“Cơ thể nàng ấy yếu ớt, sẽ không chịu nổi đâu. Nếu lão gia biết được lại tức giận với người, người cần gì phải khổ như vậy?”

 

Ha hả, tình chị em sâu nặng thế cơ à?

 

Ta vung tay lên, không chút do dự: “Người đâu, ném luôn cả Xuân Yến và nàng ta vào hồ.”

---

6

 

Khi Chu Lăng dẫn đại phu vội vã quay lại phủ, đúng lúc ta đang khoác chiếc áo lông cáo, dạo bước trong hoa viên.

 

Xuân Yến và Khương Tuyết Lan bị vài người hầu thô kệch kéo đi, vẻ mặt hoảng sợ. Đặc biệt là Xuân Yến, vừa giãy giụa vừa khóc lóc:

 

“Cầu xin phu nhân từ bi tha thứ. Cơ thể Tuyết Lan vẫn chưa khỏe lại, nếu rơi xuống hồ trong lúc tuyết rơi dày như thế này, sẽ không sống nỗi mất..”

 

Khương Tuyết Lan vẫn cúi đầu, đôi mắt đầy nước mắt nhưng không chịu để chúng rơi xuống.

 

Thấy vậy, những người hầu và nha hoàn khác đều thương xót, nét mặt buồn bã.

 

“Phu nhân…”

 

Một nha hoàn bên cạnh vừa muốn mở miệng nói, nhưng ta lạnh lùng liếc mắt, khiến nàng ta im bặt: 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

“Người nào còn muốn cầu xin thì ném vào hồ thay nàng ta luôn đi.”

 

Sắc mặt Xuân Yến tái nhợt, hai tay không còn giãy giụa nữa.

 

Ngược lại, Khương Tuyết Lan lại đột nhiên ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Phu nhân, ngày hôm qua Cửu hoàng tử phái người đến báo, ngày mai ngài ấy sẽ đến thăm ta.”

 

Cửu hoàng tử Cố Cảnh Dương, nam chính trong tiểu thuyết.

 

Trong câu chuyện, Khương Tuyết Lan luôn là người trầm tĩnh, bình đạm, dù bị vu oan, nàng ta chỉ nói một câu: “Thanh giả tự thanh, ta không có gì để nói.”

 

Nàng ta vĩnh viễn không bao giờ vội vàng, không nóng nảy, luôn bình tĩnh trước khó khăn. Vì người bên cạnh tự nhiên sẽ thay nàng kêu khóc, cứu giúp, chẳng hạn như Xuân Yến.

 

Khương Tuyết Lan không một lời oán thán khi Xuân Yến đưa tin tình báo bị ta phát hiện, khiến nàng ta phải chịu phạt. Sau đó, Xuân Yến bị phạt đến mức sốt cao và qua đời trong đêm đó.

 

Khương Tuyết Lan không hề tỏ ra đau lòng, chỉ nhẹ giọng than thở.

 

Nàng ta còn tổ chức một đám tang long trọng cho Xuân Yến, làm cho nàng ấy một cỗ quan tài bằng gỗ gụ thượng hạng, vô cùng tôn nghiêm.

 

Mọi người xung quanh thấy Khương Tuyết Lan hiền lành, rộng lượng như vậy, càng thêm yêu quý và hết lòng vì nàng ta.

 

Đúng là một đám điên khùng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.