Nụ cười hoàn hảo trên khóe môi Diệp Tư Đình thoáng dừng lại một chút.
Có một khoảnh khắc như vậy, hắn suýt nữa đã dao động trước sự truy hỏi gần như cố chấp của Nero—— bởi vì hắn từ trước đến nay đều không giỏi từ chối yêu cầu của Nero.
Nhưng giây tiếp theo, hắn liền bình tĩnh lại.
Có những người lựa chọn giữ kín như bưng, là bởi vì chính bí mật đó đáng giá để giữ kín.
Còn hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì bản thân bí mật mà hắn đang mang, giờ đây sớm đã không còn ý nghĩa đáng để mổ xẻ.
“Bẩm Bệ hạ, trên thực tế, thần không là ai cả, không có bất kỳ thân phận nào.”
Diệp Tư Đình mở miệng, nói ra câu nói thật duy nhất trong ngày hôm nay, “Ngài có thể đưa thần lên Thẩm phán đình, xử t·ử bằng tội phản quốc; hoặc là đại phát từ bi, lưu đày thần ra khỏi biên giới. Thần thề với các vị thần, bất kể ngài chọn xử lý thần như thế nào, thần đều sẽ chỉ tràn đầy lòng cảm kích mà chấp nhận.”
Im lặng.
Thiếu niên trước mặt hắn trầm mặc rất lâu, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.
“Được, không nói cũng được. Nếu đã như vậy, ta sẽ như ngươi mong muốn, ban cho ngươi sự từ bi mà ngươi muốn.”
Diệp Tư Đình dời ánh mắt khỏi thân cây, dao động một lát trong không khí, cuối cùng từ từ chuyển về phía khuôn mặt Nero.
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thẳng vào Nero, tiếng ồn ào của hệ thống, đồng thời vang lên trong đầu Nero: “Lại nữa rồi, Hồ Hồ đặc công lao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-bao-quan-a-sau-khi-phan-hoa-thanh-o-tinh-te/2774871/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.