Diệp Nam Kỳ nhìn có vẻ âm trầm lạnh nhạt hơn không ít so với hồi còn ở Thiên Tê Tông.
Đuôi mắt hắn hơi rũ xuống, trên mặt có chút không vui, động tác trên tay cũng không ngừng lại, lập tức đẩy ra mũi kiếm của Tư Cửu Lê, "Nói hươu nói vượn."
Hắn dừng một chút, lại lo lắng Tư Cửu Lê sẽ nói bậy trước mặt người khác, lập tức bổ sung một câu, "Không phải đạo lữ."
Tư Cửu Lê thu kiếm, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân sau lưng hắn, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không chút để ý.
"Ai mà không biết đại đệ tử Lâm Hư Tiên Tôn Diệp Nam Kỳ không gần nữ sắc, đột nhiên có thêm một người bên cạnh, ta hiểu lầm một chút không phải bình thường sao."
Diệp Nam Kỳ nghe được cái tên Lâm Hư Tiên Tôn này, chợt nắm chặt chuôi kiếm, trong đôi mắt phượng là chút cảm xúc không biết tên, nhìn như thống khổ lại như nan kham.
Hắn cắn chặt khớp hàm, muốn nói cái gì đó, lại kìm nén lại không nói ra.
Lúc trước hắn bị Lâm Hư Tiên Tôn gần như đuổi ra khỏi Thiên Tê Tông, bị sự lạnh nhạt vô tình đó làm cho tổn thương.
Tự tôn của hắn yêu cầu hắn tuyệt đối không thể quay đầu lại, vậy nên từ đó đến nay hắn chưa từng trở về.
Mấy năm nay lưu lạc ở bên ngoài, hắn cố tình không đi nghe ngóng tin tức về người kia, dần dà hắn cho rằng mình đã sớm quên được Lâm Hư Tiên Tôn, nhưng khi Tư Cửu Lê nhắc tới cái tên này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/768105/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.