Nguồn ảnh: Pinterest@Bé
Chương 67:
Diệp Minh Sương bất lực cười.
"Ninh Ninh, lời ta nói đều là thật, em có thể hỏi Liễm."
Giản Ninh tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Minh Sương, ánh mắt như đang nhìn ông chú quái dị chuyên lừa bán trẻ con.
Diệp Minh Sương giơ tay búng nhẹ lên trán anh.
"Lúc chúng ta chia xa, Liễm đã 4 tuổi rồi, không tin em có thể đi hỏi Liễm."
"Ta và Liễm sợ làm em sợ, nên mới không nói cho em biết."
Giản Ninh: "Anh đừng hòng lừa tôi, chúng ta kết làm đạo lữ 300 năm mà chưa từng song tu, làm sao tôi có thể sinh con với anh được, chẳng lẽ sinh bằng linh hồn?"
Diệp Minh Sương: "..."
Ngốc.
Diệp Minh Sương bất lực cười, "Ninh Ninh, em còn nhớ câu chuyện mà ta kể cho em nghe lúc chúng ta đi Tây Hải không?"
"Câu chuyện nào?"
Giản Ninh ngẫm nghĩ, "Câu chuyện về Long tộc và kiếm tu?"
"Đúng vậy." Diệp Minh Sương nói, "Ninh Ninh, em thử nghĩ kỹ lại xem, có thấy quen không?"
Giản Ninh nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ.
Con rồng màu đen, đứa nhỏ đáng yêu, tu sĩ trẻ tuổi, ngủ say 300 năm.
Giản Ninh khó hiểu nhìn hắn, "Ý anh là, nhân vật chính trong câu chuyện đó là anh và tôi?"
Giản Ninh đưa ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người, bày ra vẻ mặt anh đang lừa ai vậy.
Diệp Minh Sương: "..."
Diệp Minh Sương bất lực cười, giải thích:"Ninh Ninh, lúc trước ta sợ em nghe ra câu chuyện đó nên khi kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-phao-hoi-tram-me-nuoi-con-tay-duu-chuc/387899/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.