Thẩm gia là dòng dõi danh giá, Quý Hành Trì cũng muốn mượn sức Thẩm gia nên đã lôi cả thánh chỉ năm xưa ra, không lâu trước còn gửi lễ vật quý giá đến Thẩm phủ, ý định muốn Thẩm Dung Thanh tiến cung ai cũng nhìn ra rõ ràng.
Ai cũng hiểu Thẩm gia không muốn gả Thẩm Dung Thanh cho Quý Hành Trì, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Chẳng lẽ lại đào xác Thẩm tứ thiếu gia đã mất lên từ lòng đất để gả cho Quý Hành Trì?
Ôn Ninh Nghi lạnh nhạt liếc mắt nhìn, trong ánh mắt ánh lên sự sắc sảo: "Con gái bà vẽ tranh gửi vào cung, đã có hồi âm gì chưa?"
Người phụ nữ kia sắc mặt thay đổi, lặng lẽ rút khỏi đám đông.
Ôn Ninh Nghi vỗ tay Thẩm Dung Thanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hướng về phía đồng cỏ hoang xa xa, dịu dàng nói: "Đừng lo, mẹ sẽ bảo vệ con."
Thẩm Dung Thanh mỉm cười ôm lấy vai bà, lập tức bị bà đẩy ra, trách nhẹ một câu: "Không biết lớn nhỏ."
Nàng chỉ cười hì hì.
Hai mẹ con cười đùa, phía bên nam quyến, Thẩm Dung Nhứ đứng giữa đám đông đưa mắt về phía họ. Nhìn thấy không có gì khác thường, hắn ta mới yên tâm dời mắt.
Ba tiếng trống vang lên, âm thanh như nối liền trời đất, vang vọng khắp cánh đồng.
Đám đông ồn ào dần yên lặng. Quan chủ lễ – Thị lang Bộ lễ – bước lên bệ đá cao hơn mặt đất một thước, tay cầm quyển trúc đã được chuẩn bị từ trước.
Ông trước tiên hành lễ với Quý Hành Trì, sau đó nhìn xuống mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/2963380/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.