Edit: Yeekies
Y bỗng dưng nổi cơn ngốc nghếch, đứng trơ ra như phỗng đá, đến khi tỉnh lại thì người bên kia vách đã đi mất từ lâu. Nước tắm cũng nguội lạnh thấu xương, không thể tiếp tục ngồi ì được nữa, đành đứng dậy tìm quần áo.
Ánh mắt liếc ngang bỗng chạm phải bóng người in trên tấm bình phong, tim đập thình thịch.
Đằng sau bình phong, không biết từ lúc nào đã có một người ngồi đó. Bóng dáng mờ ảo khẽ đổ lên mặt vải, tư thế ngồi cực kỳ phóng túng, toàn thân dựa hẳn vào thành ghế, một tay chống cằm, cổ thon dài uyển chuyển như dòng suối, tựa hồ đã chờ đợi đến mức buồn chán.
Nhưng lạ thay, hắn chưa từng nghe thấy tiếng động nào.
Giang Chiếu Dạ trong lòng chợt lóe lên ý niệm.
Vẫn bị bọn họ tìm ra rồi.
Chỉ là không biết là đứa đồ đệ nào.
Người kia im lặng, y cũng giả vờ không hay, bình thản mặc xong quần áo, bước đến đẩy cửa. Tay vừa chạm vào cánh cửa, chợt nhớ ra điều gì, quay lại lục tìm trong đống đồ cũ.
Nhân lúc đối phương sơ ý, y lặng lẽ cởi chiếc áo choàng treo lại, bấm một phép thuật nhỏ định thân nó tại chỗ, còn mình thì lẻn mất dạng.
Tạ Lương Ngọc ngồi sau bình phong, nhẫn nại đợi sư tôn tắm rửa xong xuôi sẽ lên tiếng.
Nhưng Giang Chiếu Dạ cứ lần mò trong đống quần áo cũ, mãi chẳng thấy tìm thứ gì. Lòng y chợt dấy lên nghi ngờ, vừa hay cơn gió đêm lùa qua khe cửa, nâng một góc áo choàng màu xanh lục nhạt lên.
Thấy vạt áo bay, Tạ Lương Ngọc giật mình tỉnh ngộ, đứng phắt dậy bước ra. Tay hắn với lấy chiếc áo choàng, chỉ là một bóng ma bị phép thuật ghim lại, bên trong trống rỗng chẳng có ai!
Vẫn là khinh thường ta...
Chút linh lực tàn dư cũng đủ hắn xoay chuyển thành trò tiêu khiển.
Tạ Lương Ngọc giật phắt chiếc áo xuống, lao lên lầu. Tầng hai có hai phòng trống, cửa đều mở toang. Một phòng vương vấn khí tức âm lãnh, trên bàn đồ ăn bày biện nguyên vẹn nhưng chưa đụng đũa, rõ ràng kẻ ở đó đã vội vã bỏ đi.
Hắn nhìn thấy vệt nước loang trên khung cửa, tay lướt nhẹ qua.
Hơi nước thoảng mùi bồ kết, thơm mát dịu nhẹ.
Người này chắc chưa đi xa, nhưng sẽ không quay lại nữa.
Tuy giờ y gần như không còn tu vi, nhưng khí âm đêm tối chẳng làm gì được. Đối với người thường, đêm khuya rừng sâu nguy hiểm vạn phần, nhưng với y, lại chẳng đáng kể.
Ngón tay xóa nhòa vệt nước, khóe miệng nhếch lên: "Sư tôn à, chúng ta hãy xem, ngươi trốn nhanh hay ta đuổi giỏi."
---
Đêm tối như mực.
May nhờ trăng sáng vằng vặc, cảnh vật núi rừng còn lờ mờ nhận ra được, bóng cây, tảng đá, triền dốc đều hiện rõ nét dưới ánh trăng.
Năm người cầm kiếm lục soát từng bụi rậm. Mười con mắt soi vào từng khoảng tối.
Bỗng một giọng nói thanh thoát vang lên: "Ở đây!"
Một ngón tay chỉ thẳng vào bóng đen tròn trịa dựa vào tảng đá. Thoạt nhìn tưởng là bóng đá, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hơi khác biệt.
Bóng đen bị phát hiện, lập tức co cụm. Mấy lưỡi kiếm sáng loáng vây ráp, đẩy nó vào giữa vòng vây. Chỉ chốc lát, con "ma" bị nhốt vào túi vải.
Năm người mặt mày hớn hở, đêm nay bắt được con ma thứ ba! Ma quỷ vốn khó săn, nhờ có người này đi cùng, mọi chuyện dễ dàng hẳn.
Người lớn tuổi nhất cười nói với kẻ mặc áo trắng đứng gần đó: "Đêm nay thu hoạch lớn, đều nhờ huynh đệ giúp sức!"
Bạch y đứng dưới trăng, gương mặt thanh tú, khẽ cười đáp: "Cùng có lợi mà."
Bên cạnh y, một cô bé mi cong mắt phượng chỉ ngang tầm tay, nghe vậy ngẩng lên nhìn, muốn nói gì lại thôi.
Hai người này đương nhiên là Giang Chiếu Dạ và Lý Đông Lê vừa chạy trốn.
Giang Chiếu Dạ mỉm cười, tay xoa đầu Đông Lê: "Sợ à?"
Đông Lê nhìn năm gã đàn ông thô lỗ cùng những thanh kiếm sáng loáng, nghe họ liên tục nhắc đến "ma quỷ", lòng dẫu có gan cũng không khỏi run. Nhưng sau một hồi do dự, cố nén sợ hãi: "Không... không sợ..."
Giang Chiếu Dạ nhìn biểu cảm của nàng, bỗng chốc bồi hồi.
Dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ này, giống hệt đứa đồ đệ thứ tư năm xưa.
Đứa bé ấy...
Chết năm mới mười sáu tuổi.
Y nghĩ đến đứa đồ đệ năm xưa, thần sắc bỗng dịu dàng hẳn đi, cúi xuống giọng trầm ấm giải thích với Đông Lê: "Bên ngoài lắm kẻ xấu, chúng ta đi một mình không có người che chở, dễ bị để ý. Mấy vị đại thúc này cùng chúng ta thuận đường, ta giúp họ săn ma, họ cũng bảo vệ chúng ta. Đợi trời sáng tới nơi an toàn, con sẽ được vào môn phái yên ổn tu luyện."
Đông Lê dù trong lòng còn bán tín bán nghi, nhưng vẫn tin tưởng y vô điều kiện, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Vừa nãy trong nhà tắm, y dùng phép định thân chiếc áo choàng rồi nhân cơ hội trốn thoát. Lên lầu gọi Đông Lê xong, tình cờ gặp mấy tu sĩ từ nhà tắm đi ra đang bàn chuyện săn ma ngày mai.
Tâm ma thường xuất hiện nhiều về đêm. Nghe được chuyện ấy, y liền thuận thế xin cùng đi săn đêm.
Ban đầu mấy người còn nửa tin nửa ngờ, không dám nhận lời. Nhưng sau khi y dẫn đường bắt được con ma đầu tiên, mọi nghi ngờ tan biến.
Dù vẫn lo sợ tà khí, nhưng trước mắt có lợi ích thiết thực, họ đành liều mạng theo cùng.
"Giang huynh đệ, trời còn sớm, chúng ta đi sâu vào rừng thêm chút nữa nhé? Nghe nói tâm ma đêm hay ẩn trong những khu rừng rậm!" Lão Ngũ tìm đến Giang Chiếu Dạ, thận trọng đề nghị.
Cũng phải, bọn họ lo lắng không phải không có lý. Chàng thanh niên này trông quá mảnh khảnh, lại quá xinh đẹp, dễ khiến người ta nghi ngờ chỉ cần chớp mắt là sẽ biến mất.
Đặc biệt là y chẳng bao giờ ra tay, cũng chẳng tranh đoạt tâm ma với họ, cứ như chỉ thuần túy muốn giúp đỡ, dẫn đường cho họ vậy.
Giang Chiếu Dạ không từ chối, gật đầu: "Đi thôi. Đêm nay trăng tròn, may ra sẽ săn được nhiều hơn."
Mấy gã đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lập tức xúm lại đi sát bên y để bảo vệ.
Trước đó họ đã trao đổi danh tính. Người bán kiếm họ Bạch, xưng là Bạch Lão Ngũ. Bốn người còn lại gồm Vương Lão Tam, Mạnh Lão Tứ, một người tên Đổng Hạt Tử và một lão tu tiên mắt kém bị gọi là Ngô Mù.
Cả năm đều là tán tu ở Thiên Hà trấn, vốn thân thiết với nhau. Lần này nam hạ Thiên Quang Thành, họ rủ nhau cùng đi để có người chiếu ứng.
Giang Chiếu Dạ tự nhận là đưa muội muội đến tông môn bái sư, giữa đường bị thương không dùng được linh lực, sợ gặp nguy hiểm nên muốn đi cùng đoàn họ.
Y có thị lực đặc biệt, có thể nhận ra tâm ma, nguyện giúp họ tìm ma để đổi lấy sự bảo vệ.
Đoàn người thận trọng nhưng hòa hợp, phối hợp khá vui vẻ.
Nhờ có Giang Chiếu Dạ, cả đêm săn ma họ chỉ gặp tâm ma mà không thấy tà ám, ai nấy đều tưởng mình vận khí tốt, lòng đầy may mắn.
Khi trở về, nét mặt năm người đều rạng rỡ.
Ra khỏi rừng, cảnh vật đã đổi khác.
Ánh bình minh vàng rực tràn ngập chân trời, núi xa thấp thoáng ven trời, giữa thung lũng lượn lờ làn khói lam. Giọt sương từ ngọn cây rơi xuống vai, Giang Chiếu Dạ bị hơi lạnh xâm nhập, bỗng ho sặc sụa.
"Tiên... ca ca, người không sao chứ?" Đông Lê suýt lỡ miệng, vội sửa lại.
"Không hề gì." Giang Chiếu Dạ vẫy tay, gương mặt trắng bệch hiện nếp nhăn mờ giữa chân mày.
Đông Lê lục trong túi, lấy ra bình nước ấm cùng một loại thảo dược tươi đưa cho y, thấy ánh mắt nghi hoặc liền giải thích: "Loại thảo này trị ho, thuở nhỏ cha thường hái cho con. Người thử xem..."
Giang Chiếu Dạ chợt hiểu: "Đêm qua con bỗng chạy đi là để hái thảo dược này?"
Đông Lê ngượng ngùng gật đầu: "Con thấy có cây giống nên chạy xem... Con sẽ không tùy tiện chạy nữa."
Đêm qua nàng lạc đoàn suýt bị tâm ma bám theo, gây không ít phiền phức. Nghĩ đến đó, đôi mắt trăng non của nàng ánh lên nỗi bất an.
Giang Chiếu Dạ thấy thế khẽ ngẩn người, xoa đầu nàng an ủi: "Ta không chê con vướng víu."
Lại bổ sung: "Cũng sẽ không để con gặp nguy hiểm."
Đông Lê vừa mừng vừa ngượng cúi đầu, rút túi nước mộc qua đưa y.
"Giang huynh đệ, chúng tôi vừa kiểm lại, đêm qua bắt được tới mười hai con tâm ma, gấp đôi dự tính!"
Năm người kiểm kê xong, bàn bạc cách chia, rồi hớn hở tìm tới.
Giang Chiếu Dạ nói: "Tâm ma lần này có chút kỳ quái, tiếp xúc nhiều ắt không tốt. Nếu đêm qua bắt đủ rồi, ban ngày mọi người nên tìm chỗ nghỉ ngơi. Ta sẽ truyền một bộ tĩnh tâm pháp, luyện qua để tránh bị tâm ma ảnh hưởng."
Mấy người trong bụng không cho là đúng, tâm ma dù có thể ảnh hưởng phàm nhân nhưng với tu sĩ thì không đáng kể. Song không tiện làm mất lòng, họ đành miễn cưỡng đồng ý.
Đổng Hạt Tử - người từng gia nhập môn phái lấy bò cạp làm biểu tượng nên có hình xăm bò cạp trên cổ có tu vi cao nhất, ngầm là thủ lĩnh nhóm, liền đề nghị: "Vất vả cả đêm, huynh đệ hẳn mệt rồi. Chúng ta hãy tìm quán trọ nghỉ ngơi. Đã bắt đủ tâm ma, nên nhanh chóng đưa huynh đệ và muội muội tới Tiên Quang thành."
Nói chuyện, ánh mắt hắn dán chặt vào Giang Chiếu Dạ, cái nhìn trơn tuột như rắn.
Mọi người đều đồng ý, lập tức lên đường tìm chỗ nghỉ.
Giang Chiếu Dạ đi sau cùng, nhìn năm bóng lưng đang tỏa ra làn hắc khí mờ ảo.
Mà người ở giữa là kẻ đã tiếp xúc nhiều nhất, quanh người khi đen dày đặc nhất.
+Chính là Đổng Hạt Tử
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.