Edit: Yeekies Y bỗng dưng nổi cơn ngốc nghếch, đứng trơ ra như phỗng đá, đến khi tỉnh lại thì người bên kia vách đã đi mất từ lâu. Nước tắm cũng nguội lạnh thấu xương, không thể tiếp tục ngồi ì được nữa, đành đứng dậy tìm quần áo. Ánh mắt liếc ngang bỗng chạm phải bóng người in trên tấm bình phong, tim đập thình thịch. Đằng sau bình phong, không biết từ lúc nào đã có một người ngồi đó. Bóng dáng mờ ảo khẽ đổ lên mặt vải, tư thế ngồi cực kỳ phóng túng, toàn thân dựa hẳn vào thành ghế, một tay chống cằm, cổ thon dài uyển chuyển như dòng suối, tựa hồ đã chờ đợi đến mức buồn chán. Nhưng lạ thay, hắn chưa từng nghe thấy tiếng động nào. Giang Chiếu Dạ trong lòng chợt lóe lên ý niệm. Vẫn bị bọn họ tìm ra rồi. Chỉ là không biết là đứa đồ đệ nào. Người kia im lặng, y cũng giả vờ không hay, bình thản mặc xong quần áo, bước đến đẩy cửa. Tay vừa chạm vào cánh cửa, chợt nhớ ra điều gì, quay lại lục tìm trong đống đồ cũ. Nhân lúc đối phương sơ ý, y lặng lẽ cởi chiếc áo choàng treo lại, bấm một phép thuật nhỏ định thân nó tại chỗ, còn mình thì lẻn mất dạng. Tạ Lương Ngọc ngồi sau bình phong, nhẫn nại đợi sư tôn tắm rửa xong xuôi sẽ lên tiếng. Nhưng Giang Chiếu Dạ cứ lần mò trong đống quần áo cũ, mãi chẳng thấy tìm thứ gì. Lòng y chợt dấy lên nghi ngờ, vừa hay cơn gió đêm lùa qua khe cửa, nâng một góc áo choàng màu xanh lục nhạt lên. Thấy vạt áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861533/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.