Tạ Lương Ngọc thấy Giang Chiếu Dạ mặt mày biến sắc, trong lòng khoái chí vô cùng, khí thế hùng hổ bước ra khỏi cửa phòng.
Hơn tám mươi năm qua, đây là lần đầu hắn cảm thấy phấn chấn đến thế.
"Lão Tam vẫn còn vướng víu ở đây, ta phải tìm cách đuổi hắn đi trước. Tối nay ta sẽ quay lại tìm người. Yên tâm, ta sẽ đối đãi người thật nhẹ nhàng, không dám xúc phạm." Trước khi đóng cửa, hắn còn cố ý quay lại nói với vị sư phụ bạch y tóc đen đang quay lưng.
"Nhân tiện..." Giọng hắn chợt thấp xuống, ẩn ý thâm trầm: "Sư phụ nên chuẩn bị tinh thần trước đi."
Giang Chiếu Dạ vẫn im lặng, chẳng thèm ngoảnh mặt.
Cánh cửa khép lại, ánh mặt trời bị chặn đứng sau lưng.
Chờ Tạ Lương Ngọc đi xa, Giang Chiếu Dạ mới cúi xuống kiểm tra sợi xích nơi cổ chân.
Tạ Lương Ngọc đề phòng y kỹ lưỡng. Sợi xích không dày, nhưng làm bằng hàn thiết, nặng trịch. Nghe nói loại vật liệu này dù là pháp bảo thiên cấp cũng không chặt đứt được, huống chi y giờ tay không tấc sắt.
Y lại kiểm tra mấy bình thuốc và ấm nước bên giường. Tạ Lương Ngọc hiện tại không giết y nên chắc chắn không dám bỏ độc, có lẽ chỉ là thuốc trấn an hàn độc và dưỡng mệnh.
Y mở từng lọ ngửi kỹ, cuối cùng xác định bên trong không chỉ có thuốc kháng hàn độc mà còn có Ích Cốc Đan, Hồi Xuân Đan cùng mấy loại linh dược kéo dài sinh mạng khác. Hai loại sau có thể chữa lành bách bệnh của phàm nhân, dù là tu sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861543/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.