"Sư tôn đã chuẩn bị thế nào rồi?" + Sau khi tiễn Lan Thận Vi đi rồi. Tạ Lương Ngọc trở về phòng, vừa mở cửa đã ngẩn người. Giang Chiếu Dạ lại ngủ rồi. Cũng phải thôi, trong nước kia không chỉ có thuốc áp chế linh lực, mà còn pha thêm thành phần an thần. Nghĩ y ngủ nhiều một chút cũng tốt, ít đi những giờ phút suy tư chuyện chẳng lành. Tự hắn cũng chẳng hiểu vì sao, bước chân bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, từ từ tiến đến bên giường. Giang Chiếu Dạ không nằm trên giường, mà ngồi tựa vào mép giường thiếp đi. Không biết là mệt mỏi trên đường buồn ngủ ập đến hay là không dám yên tâm đặt lưng lên giường. Y nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại rủ xuống mặt, phủ lên cổ, như nét mực tinh tế điểm xuyết trên trang giấy trắng. Tạ Lương Ngọc bước tới, nhẹ nhàng vén tóc y gọn sang một bên. Giang Chiếu Dạ ngủ không sâu, bị chạm nhẹ liền rùng mình, hàng mi khẽ run, mở mắt tỉnh giấc. Tạ Lương Ngọc: "..." "Ta đánh thức người rồi?" Giang Chiếu Dạ ngồi dậy, vẻ mặt y còn đờ đẫn, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tạ Lương Ngọc nhìn y chằm chằm, bỗng cười khẽ: "Xem ra tâm trạng không tệ, ngồi dưới đất cũng ngủ được. Sao không lên giường? Sợ ta làm gì người chăng?" Giang Chiếu Dạ xoa xoa thái dương, tỉnh táo dần: "Ta chỉ... đang suy nghĩ chuyện gì đó." "Chuyện gì? Cần ta cùng người nghĩ không?" "... Chuyện ngày xưa, lúc ngươi mới lên núi." Tạ Lương Ngọc giật mình, khóe miệng nhếch lên: "Khéo thật, chuyện này ta đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861544/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.