Đông Lê chẳng hay biết hai người kia đã trao nhau ánh mắt thấu hiểu, nàng chỉ lo lắng bứt rứt hỏi: "Vừa rồi cái thứ ấy rốt cuộc là gì vậy? Nó có đuổi theo chúng ta nữa không?"
Giang Chiếu Dạ khẽ liếc nhìn Diệp Hàn Anh.
Y chỉ biết bọn họ vừa thoát khỏi một thứ nguy hiểm, nhưng chẳng rõ đó là thứ quái gì.
Diệp Hàn Anh bề ngoài tỏ ra đang chăm chú đánh xe, kỳ thực từ nãy đến giờ, hai bên đã âm thầm đấu pháp bằng niệm lực. Cuối cùng, hắn cao tay hơn một bậc, phá tan xiềng xích vô hình đối phương giăng ra, mới đưa cả đoàn an toàn thoát đi.
Kẻ kia bị phá pháp thuật, hẳn đã bị phản phệ không nhẹ. Nàng vốn mang thương tích, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không dám quấy rầy bọn họ nữa.
Diệp Hàn Anh quả quyết: "Yên tâm, thứ đó tạm thời không xuất hiện đâu."
Đông Lê gật đầu nửa tin nửa ngờ.
Nhưng vừa nhớ lại khuôn mặt thoáng hiện lúc nãy, nàng vẫn không kìm được một cơn rùng mình.
Người phụ nữ ấy đẹp đến rợn người.
Vẻ đẹp ấy không gọi tên được, chỉ khiến lòng người dậy sóng một nỗi khiếp sợ mơ hồ.
Giang Chiếu Dạ bắt đầu khẽ trò chuyện với Diệp Hàn Anh: "Cảm thấy thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Tâm trạng."
"Tất nhiên là vui."
"Vui vì điều gì?"
"Ta thắng... đương nhiên phải vui."
Giang Chiếu Dạ mỉm cười: "Đối thủ lợi hại lắm sao?"
"Cực kỳ... lợi hại." Diệp Hàn Anh ngập ngừng một chút rồi bổ sung, "Và rất xảo quyệt."
Giang Chiếu Dạ nhanh chóng nắm lấy cơ hội: "Vậy nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861549/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.