Hắn nói không phải không có lý, trên đời này xác thực có lắm kẻ dùng thuật huyễn hoặc che mắt người đời, thường ẩn mình nơi rừng sâu núi thẳm, hóa thành lão nhân bị thương, thiếu nữ lạc đường hoặc những hình tượng tương tự, dẫn dụ kẻ nhẹ dạ vào chỗ chết rồi mới ra tay hãm hại.
Nhưng con đường bên trái kia không phải trò huyễn thuật, mà tà ma ngoài đời cũng đối với Giang Chiếu Dạ kính sợ vô cùng, nên y chưa từng nghĩ tới khả năng ấy.
Thấy thần sắc hắn nghiêm nghị, rõ ràng không phải lời đùa, Giang Chiếu Dạ gật đầu: "Được, chúng ta đi bên phải. Nhưng phải nhanh chân lên."
Nếu nơi này ẩn tàng hiểm nguy, họ càng phải tranh thủ trời chưa tối hẳn mà rời đi.
Đông Lê nghe hai người nói chuyện mà lòng dậy sóng, chỉ muốn nhanh chân thoát khỏi chốn này. Diệp Hàn Anh bước tới: "Các ngươi lên xe trước, ta sẽ đánh xe."
Xe ngựa lao vút đi, Đông Lê vẫn còn hơi căng thẳng. Giang Chiếu Dạ thấy vậy, khẽ an ủi: "Đừng sợ."
Đông Lê run giọng: "Lúc nãy con thật sự không thấy nông hộ gánh nước gì như người nói... Tưởng mình lơ đễnh, nghe tiên trưởng nói xong lại thấy lạnh sống lưng..."
Nhất là lúc hoàng hôn sắp tắt, gió đêm lồng lộng, nàng cảm giác từng luồng khí lạnh bám riết lấy da thịt.
Giang Chiếu Dạ bình thản đáp: "Quỷ không có thật. Những tâm ma ngươi từng gặp cũng chỉ là ảo giác, còn có gì đáng sợ nữa?"
Đông Lê nghĩ lại, chỉ cần không phải thứ vô hình vô dạng kia, những thứ khác cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861548/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.