Vở kịch dịu dàng đã diễn xong, cuối cùng vẫn phải đi thẳng vào vấn đề trầ.n trụi.
Chiếc xe chạy về hướng khách sạn, nhưng hai người sắp sửa làm chuyện thân mật nhất lại ngồi cách xa thật là xa, mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại, Tần Vũ Bạch đang muốn xuống xe, Yến Song lại nói: "Gượm đã."
Tần Vũ Bạch dừng lại, "Sao vậy?"
Yến Song rút một tờ chi phiếu gấp gọn ra từ trong túi quần, vẻ mặt nghiêm túc. Y trầm giọng, cúi đầu đưa cho Tần Vũ Bạch, "Tiền, tôi trả cho anh"
Không khí bên trong xe lập tức đóng băng.
Tần Vũ Bạch nhìn Yến Song, lệnh cho tài xế xuống xe.
Bên trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ, gió lạnh từ điều hòa thổi tờ chi phiếu mỏng trong tay Yến Song hơi bay bay.
"Kỷ Dao cho à?" Tần Vũ Bạch nhàn nhạt hỏi.
Yến Song lảng tránh: "Tôi trả tiền cho anh, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Tần Vũ Bạch đã nghĩ, mặc kệ hôm nay Yến Song nói cái gì hắn cũng sẽ không tức giận.
Nếu cạm bẫy đã đặt, với tư cách là thợ săn tạo bẫy hắn hẳn phải bình tĩnh, kiên nhẫn với con mồi của hắn.
Nhưng rõ ràng Yến Song lại có thiên phú siêu cấp trong việc chọc tức hắn.
Tần Vũ Bạch rút tấm chi phiếu kia ra.
"Roạt ——"
Yến Song ngẩng đầu.
Sau khi xé tan tấm chi phiếu thành từng mảnh, Tần Vũ Bạch tùy tiện ném chúng ra ngoài cửa xe, từng mảnh giấy vụn trắng xóa bay lả tả giữa trời đêm.
Yến Song: Xả rác lung tung! Không có tố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250767/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.