Dựa theo trình tự, Thích Phỉ Vân là người đầu tiên lên đài diễn thuyết, hắn vừa mở miệng, tiếng nói lan khắp khán phòng như sóng nước, hội trường vốn vẫn còn vài tiếng nói nhỏ ngay lập tức yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, sau đó tự giác ngăn mình phát ra bất cứ tiếng động nào, để tránh ảnh hưởng bữa tiệc thính giác tuyệt diệu này.
Nội tâm Yến Song: Ở đây có gian lận nè, mau bắt lại!
Giọng Thích Phỉ Vân thực sự là thứ có thể nghe mãi không hán, hơn nữa vào micro lại là một kiểu cảm giác khác, dày dặn lại trầm thấp, lạnh lùng đến mức như cách người vạn dặm, rồi lại dường như đang thì thầm bên tai.
1
Ghét thật.
Yến Song tức giận.
Lần trước Thích Phỉ Vân ở trên giường chính là một người câm, không rên lấy được một tiếng.
Quỷ hẹp hòi!
1
Gần như tất cả mọi người trong hội trường đều chìm đắm trong màn diễn thuyết của Thích Phỉ Vân.
Nội dung đã không còn quan trọng nữa.
Cái giọng này mà có đọc kinh Phật thì cũng làm người nghe muốn hoàn tục.
1
Người không đắm chìm trong đó đại khái chỉ có Yến Song và Kỷ Dao.
Yến Song nghe nhiều rồi, cơ bản có thể miễn dịch, trừ phi Thích Phỉ Vân rên trên giường thì y có thể lễ độ mà hôn một cái không chừng.
Còn Kỷ Dao thì đang bận đấu mắt với Tần Vũ Bạch.
Yến Song: Quào, thị lực hai người tốt quá ha, cách xa thế mà còn có thể trừng nhau liên tục được.
Tia lửa tung tóe trước mắt, Yến Song thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250832/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.