Cặp kính gọng đen dày cộp bị tháo xuống vứt sang một bên, cà vạt màu xám từ từ tới gần, không nặng không nhẹ đè lên đôi mắt Yến Song.
Yến Song nhắm mắt lại, khẽ cười nói: "Thầy Thích, thầy muốn che mắt em lại sao? Cách chơi mới, em thích."
Một hồi im lặng ngắn ngủi, giọng nói từ tính của Thích Phỉ Vân truyền vào tai, mang theo một chút răn dạy, giống như sự phê bình yêu thương từ người cha dạy dỗ đứa con bướng bỉnh, "Em ồn quá."
Nháy mắt cà vạt lại tuột xuống môi Yến Song.
Tơ lụa mềm mại theo sức mạnh trên tay người đàn ông, ghìm sâu vào giữa hai hàm răng y, Yến Song bị lực đó ép ngửa về sau, đầu gối người đàn ông cũng đồng thời đ.è xuống, khống chế hai đùi y, Yến Song gần như bị khống chế trong tư thế siết cổ.
Nhưng y vẫn đang cười.
Nước bọt thấm đẫm chiếc cà vạt màu xám, đôi mắt Yến Song hơi nheo lại, thoải mái lại lười biếng, thái độ như vậy gần như là một loại khiêu khích.
Đồng tử Thích Phỉ Vân hơi co lại, bàn tay hơi nhấc cà vạt lên, men theo đôi môi trượt xuống.
Phía dưới chiếc cằm tinh xảo chính là chiếc cổ nhỏ mang mạch máu nhàn nhạt phập phồng.
Cà vạt lướt qua cằm.
Yến Song cười điềm đạm, trong ánh mắt tràn ngập sự cười đùa.
Bỗng nhiên Thích Phỉ Vân nhận ra một điều -- không phải y không hiểu, mà là y không sợ.
Ma quỷ thì sao?
Dù thế y cũng muốn nếm thử hương vị của ma quỷ.
Máu trong huyết quản đột nhiên nóng lên, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250833/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.