Ngụy Dịch Trần liếc qua, nhìn đôi môi bị tạt nước lạnh rồi nhưng vẫn còn sưng đỏ của Yến Song.
Hơi thở hoàn toàn sạch sẽ, chỉ có hương vị của nước sạch.
Nhưng ai mà biết nó vừa hôn môi ai, hay đã làm điều gì?
Yến Song nhìn ra ý tứ trong mắt Ngụy Dịch Trần, y mỉm cười, vỗ nhẹ lên ngực hắn, "Để anh thất vọng rồi, chỉ là hôn môi mà thôi."
Y nhanh nhẹn đi mất, Ngụy Dịch Trần nghe thấy tiếng y gọi tên Kỷ Dao từ xa, liền liếc nhìn về phía cuối hành lang, hai người con trai hơn kém nhau nửa cái đầu, đứng cùng nhau có vẻ rất hài hòa.
Lại đảo mắt nhìn về phía bác sĩ, Ngụy Dịch Trần đẩy gọng kính, bình tĩnh hỏi: "Hai người đã làm rồi?"
Thích Phỉ Vân không nói lời nào, đi tới bồn rửa tay.
Trang phục trang trọng mà thiếu cà vạt nhìn có vẻ không hài hòa cho lắm, vậy nên hắn cởi hai nút áo sơ mi.
Bác sĩ chững chạc đoan chính bỗng chốc có thêm vài phần phong lưu phóng khoáng.
Hắn đi ra cửa, khi đi qua người đứng đó, một lời cảnh cáo lạnh nhạt lọt vào tai.
"Cậu ấy sẽ không lún vào đâu."
Thích Phỉ Vân dừng bước, hắn quay mặt sang đánh giá Ngụy Dịch Trần một chút.
Con người thường sẽ bị vẻ ngoài đánh lừa, lầm tưởng rằng người có ngoại hình đẹp thì là người tốt.
Cách ăn mặc và khí chất của người trước mặt chính là kiểu trợ thủ tiêu chuẩn nhất.
Đúng mực và không gây chú ý nhất có thể, giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình, lại có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250834/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.