Kỷ Văn Tung mặc lễ phục, lúc này đã vào thu, tiết trời se lạnh, hắn khoác thêm một chiếc áo gió tối màu, tay đeo một đôi găng da màu đen, đang nắm tay nắm cửa. Hắn đứng ở đó, tuy rằng đang cười, nhưng lại quét sạch hết không khí ngọt ngào trong phòng.
Kỷ Dao che chắn cho Yến Song, vẻ mặt lạnh băng, "Đi ra ngoài."
Kỷ Văn Tung cười cười, cất bước vào trong phòng rồi trở tay đóng cửa lại, nhàn nhã đi tới.
Bàn ghế trong ký túc lung tung lộn xộn, ánh mắt Kỷ Văn Tung liếc qua, nhíu mày.
Dường như Yến Song đã hoàn hồn lại sau khiếp sợ ban đầu, liều mạng trốn vào trong lòng Kỷ Dao, túm lấy áo hắn mà run bần bật.
Kỷ Văn Tung đi tới giường đối diện, ánh mắt quét qua phía sau Kỷ Dao, vừa nhìn thấy một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn, lập tức bị con trai hắn che lại như thể bảo vệ thức ăn.
"Đi ra ngoài."
Giọng điệu Kỷ Dao lạnh lùng, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng.
Kỷ Văn Tung ung dung thưởng thức hình ảnh thiếu niên lén nếm thử trái cấm, như cười như không nói:"Ta còn tưởng con đang làm chuyện gì quan trọng lắm, đến cả ngày giỗ của mẹ cũng quên sạch."
Kỷ Dao nhạy bén cảm giác được người đang run rẩy trong lòng bỗng giật mình một cái.
"Con không quên," Kỷ Dao lạnh nhạt nói, "Bảy giờ tối, tiệc năm nay tổ chức tại nhà họ Tiêu."
Kỷ Văn Tung gật gật đầu, "Không tồi, những năm qua không cần biết con buông thả tới đâu, nhưng nếu nay con có tâm muốn thay đổi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250876/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.