"Xin lỗi."
Anh hàng xóm xin lỗi với vẻ mặt thản nhiên, không có hối lỗi cũng không có ý cười nhạo, chỉ đơn giản là rất bình thường, kiểu bình tĩnh khi gặp điều bất thường, xoay người ôm eo cậu thanh niên.
"Tay cầm cái gì vậy?"
"Bánh kem Thịnh tiên sinh cho."
Hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, không coi ai ra gì.
Nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt, trượt xuống theo cột sống, cảm giác lạnh lẽo khiến Thịnh Quang Minh không nhịn được rùng mình một cái.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Có phải hắn đang mơ không?
Người trong vòng tay người đàn ông quay mặt lại.
Một gương mặt sạch sẽ tươi cười với hắn, "Cảm ơn bánh kem của Thịnh tiên sinh, tôi sẽ ăn thật ngon."
Bánh kem...... à, hắn cắt cho y một nửa số bánh kem mà hắn đã chạy khắp thành phố tỉ mỉ chọn lựa.
Bởi vì y nói hôm nay là sinh nhật y, nhìn y quá đáng thương, cho nên không nhịn được mà chia cho y một nửa.
Hai người ôm nhau vào phòng.
Cánh cửa đóng lại cái rầm.
Rốt cuộc Thịnh Quang Minh mới tỉnh táo lại.
Ba chữ "Bị lừa rồi" chợt hiện lên trong đầu một cách muộn màng.
Không đúng, là lại bị lừa chứ.
Từ lần đầu tiên gặp nhau đã bị lừa, làm hắn tưởng y là người câm điếc.
Sau khi phát hiện là bị lừa, hắn lại còn thấy may mắn, rằng thân thể người ta khỏe mạnh là tốt quá rồi.
Giờ thì sao?
Còn may mắn không?
Theo lý thuyết thì hẳn là thấy may vì một sinh viên ưu tú như vậy không thật sự đi lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250899/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.