Nắm tay nhau đi dạo trong công viên giải trí không người quả là một trải nghiệm kỳ lạ.
Thịnh Quang Minh lớn ngần này rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn tới công viên giải trí. Công viên rất lớn, như thể một thế giới khác, mà trong thế giới này chỉ có hai người là hắn và Yến Song.
Thật yên bình và thảnh thơi.
Thịnh Quang Minh nắm chặt tay Yến Song, cẩn thận nói: "Anh đổ mồ hôi."
Yến Song "Ừm" một tiếng.
"Em có ngại bẩn không?"
Yến Song liếc hắn một cái, cố ý gây mất hứng: "Em cũng đâu phải đoá sen trắng ngây thơ gì, đừng nói là mồ hôi của đàn ông, có là......"
Y nói tới đây thì dừng lại.
Thịnh Quang Minh đang nhìn y, trong con ngươi đen nhánh đều là y.
Yến Song xoay mặt đi, mím môi, lại bày ra dáng vẻ cáu kỉnh.
Thịnh Quang Minh dịu dàng nói: "Em nói tiếp đi, không sao đâu."
"Rộng lượng thật đấy."
"Anh không có tư cách để không rộng lượng."
"Anh đây là muốn danh phận à?"
"Không phải ý đó," giọng điệu Thịnh Quang Minh mang ý cười, khoan dung lại dịu dàng, "Không cần miễn cưỡng bản thân."
Yến Song nắm tay hắn, chân đá lung tung trên mặt đất, "Em sẽ không miễn cưỡng bản thân vì bất cứ ai."
"Vậy thì tốt quá." Thịnh Quang Minh bàn tay mềm mại.
Vòng quay mặt trời khổng lồ trong công viên giải trí chậm rãi chuyển động, Thịnh Quang Minh hơi buồn cười hỏi: "Cái này, trò chơi kíc.h thích?"
Yến Song nghĩ thầm trai thẳng thối tha thì biết cái gì.
"Ừ cái này."
Trong khoang hành khách trong suốt, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250963/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.