Tịch Thiên Dạ nói tới tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không phải là Tổ Thần bên trong Thái Hoang thế giới mà là Tu Tiên giả Đại Thừa kỳ.
Bằng không thì, không có Tiên đạo truyền thừa cùng nội tình thì các Tổ thần không cách nào bố trí ra tiên trận, cho dù là tiên trận tàn khuyết cũng không được.
"Hắn! Là khí tức của hắn."
Thanh âm của Hải U Hoàng vang lên trong thức hải Tịch Thiên Dạ, từ khi Tịch Thiên Dạ đạt được Vạn Hồn linh thụ, hắn cũng nhận được một số chỗ tốt nhất định.
Cho nên mấy tháng gần đây hắn đều tu luyện bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn, cơ bản sẽ không chạy ra ngoài.
Mà giờ khắc này hắn là trực tiếp chui ra khỏi Diêm Ma Ám Thiên Ấn, đưa mắt nhìn lên U Minh Hắc Vân phía trên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
"Người nào? Ngươi biết hắn."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không ngờ rằng Hải U Hoàng sẽ có phản ứng như thế, chẳng lẽ hắn nhận biết người bày trận.
Hải U Hoàng yên lặng, sắc mặt âm trầm vô cùng, sau đó một câu cũng không nói, hào quang lóe lên trở về bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Bộ dáng kia... Cực kỳ giống chó nhà có tang nản lòng thoái chí!
Tịch Thiên Dạ thấy vậy hơi sững sờ, cũng không ngờ rằng Hải U Hoàng sẽ phản ứng như thế.
Nhưng hắn không hỏi nhiều, nếu không muốn nói hà tất phải hỏi. Đối với hắn mà nói, thật ra là người nào cũng không có gì phải ngạc nhiên.
"Chủ nhân!"
"Tịch công tử."
Chỉ chốc lát sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-cuong-de/1983237/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.