Hai tay Cola siết thật chặt gối đầu, toàn thân căng thẳng, tức giận trong mắt sau khi chứng kiến vẻ mặt đờ đẫn của tôi cũng dần dần hòa tan. Cậu để cái gối xuống, không tiếng động ôm lấy tôi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu: "Thật xin lỗi, đã dọa cậu sợ rồi. . ."
Thật sự mà nói thì tôi đã bị giật mình, trước kia mặc dù hai chúng tôi giương cung bạt kiếm, cau mày trợn mắt, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận rống lên với tôi như thế. Mới vừa rồi một khắc kia, trong ánh mắt của cậu bùng ra lửa giận dường như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy. Tôi để mặc cậu ấy ôm, tay rũ xuống bên giường, nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
Cola cúi đầu nhìn tôi, khẽ hôn lên mắt của tôi, dỗ dành: "Ngoan, nói chuyện đi".
Qua cơn sợ hãi cảm xúc cũng dần bình phục, tôi mờ mịt nhìn vào mắt của cậu ấy, vẫn là đôi mắt quen thuộc kia, còn có cả bóng dáng nho nhỏ của tôi ở bên trong đó nữa. Tôi níu chặt bờ vai của cậu, cất giọng mũi nồng đậm mang theo chút uất ức: "Chỉ biết khi dễ tôi, từ nhỏ đến lớn đều không nhường tôi. . . . . ."
Tôi mở miệng oán trách, thật ra vì chỉ muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng trở về nhẹ nhõm, vui vẻ như nó vốn có. Tôi ăn vạ, cậu cưng chiều, chúng tôi vẫn luôn như thế. Nặng nề với nhau như thế, tôi thật sự không quen chút nào.
Cola không nên như thế này, giữa chúng tôi. . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-con-vuong-van/92352/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.