Vân Thâm ngẩn ra, Ôn Dữu nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên cười rộ lên: “Quên thì cứ nói thẳng là quên, đừng có nghĩ lừa em.”
Chuyện của gần 20 năm trước, nếu nói Vân Thâm còn có ấn tượng rõ ràng về chuyện này, thì gần như là không thể.
Anh chỉ nhớ mang máng, khi nhà bọn họ mở quán ăn ở đường Đông Nhị, anh quả thật đã dạy dỗ một đám nhóc con chuyên đi bắt nạt người khác.
Nghe Ôn Dữu nói xong, Vân Thâm vừa kinh ngạc, lại phảng phất như đã có dự cảm —— đôi mắt màu lam khác biệt này, anh hẳn là đã cảm nhận được vẻ đẹp của nó từ trước cả thời trung học.
Chỉ là khi đó cuộc sống hỗn loạn, anh bị đẩy về phía trước, không thể đem phần duyên phận này lưu lại sâu đậm trong lòng.
Vân Thâm nhẹ nhàng chớp mắt, hơi khom lưng, đưa tay đặt lên đầu Ôn Dữu, chậm rãi xoa xoa: “Bây giờ anh nhớ ra rồi.”
“Anh nhớ ra cái gì?”
“Nhớ ra…” Vân Thâm ghé sát lại, “Dữu Dữu của chúng ta, hóa ra từ nhỏ đã thích anh trai rồi à?”
“Gì chứ, em khi đó mới có tám tuổi, làm sao hiểu thích hay không
thích,” Ôn Dữu quay mặt đi, giọng nói càng nói càng nhỏ, “Phải muộn hơn một chút… Nhưng cũng không muộn quá nhiều…”
Vân Thâm nghe không rõ: “Cái gì?”
Cho đến lúc này, Ôn Dữu mới phản ứng lại một chuyện.
Anh quả nhiên đã biết mối tình đầu của cô là anh, nếu không sao lại bình tĩnh trêu chọc cô như vậy?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dao-hoa-van-thuy-me-tung/2838844/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.