Thật sự không nói được lời trái lương tâm, Ôn Dữu dứt khoát bất chấp tất cả: “Em muốn nhìn thì anh sẽ cho chụp sao?”
Vân Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Muốn xem chỗ nào? Phía trước hay là phía sau? Phía trên hay là phía dưới?”
“…” Da mặt Ôn Dữu cũng chỉ dày đến mức này, ánh mắt mơ hồ, “Anh tùy ý đi, em không kén chọn.”
Vân Thâm: “Vậy chính là, đều muốn xem hả?”
Bọn họ đứng ở đầu hẻm, thường có du khách đi ngang qua, Ôn Dữu bất giác có ảo giác như đang đi dạo phố thì bị một anh chàng ngưu lang (trai bao) đẹp trai nhiệt tình chặn lại, chèo kéo mua bán, trong lòng đã muốn
chạy trốn nhưng lại có chút không nỡ rời bước.
Trong lúc thất thần, Vân Thâm đột nhiên vỗ nhẹ ót cô: “Thu liễm chút đi, còn đang ở bên ngoài, về khách sạn rồi hẵng nghĩ bậy bạ.”
Anh cũng biết là đang ở bên ngoài?
Còn nữa, ai nghĩ lung tung!
Khuôn mặt Ôn Dữu giống như bị mặt trời phơi đến chín đỏ, trấn định nói: “Em có nghĩ gì đâu, nhưng mà anh, quảng cáo quá phô trương, em
kiến nghị nên cải tiến.” Vân Thâm: …
Lúc này, Ôn Dữu nhận được điện thoại của Dương Đóa Na, nói bọn họ đã đến nhà hàng, hỏi cô và sếp lớn khi nào đến.
Ôn Dữu: “Chị còn chưa chắc có dẫn anh ấy đi không…”
Vân Thâm trực tiếp lấy điện thoại của Ôn Dữu: “Lập tức đến.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, ném về tay Ôn Dữu, dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dao-hoa-van-thuy-me-tung/2838845/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.