Hạ Vân Tự biết lời Tô thị có ý nghĩ khác, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi gì thêm.
Cục diện như vậy, cho dù nàng hỏi, Tô thị cũng sẽ không nói, như thế cần gì để Tô thị có cơ hội đắc ý?
Bản thân nàng đã vào hậu cung, mặc kệ là chuyện gì rồi cũng sẽ có một ngày trồi lên mặt nước, không vội nhất thời.
Oanh Thời cũng không tò mò hỏi thăm lời Tô thị nói rốt cuộc có ý gì, chỉ lo lắng về bạc than kia: "Việc này nếu truyền đến tai Hoàng Thượng..."
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Vậy cứ để ả bàn luận thị phi, tội thêm một bậc." Nàng cũng không thật sự bỏ thủy ngân vào than, nói thế chẳng qua là để Tô thị ngày ngày lo lắng, không thể sống yên mà thôi.
Năm đó tỷ tỷ đã chịu tra tấn như vậy, tư vị đó so với trúng độc thủy ngân còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.
Trừ việc này, trong cung còn vô vàn cách khiến người ta có khổ mà không thể nói, nàng sao phải làm điều thừa, ngược lại để Tô thị có cơ hội cáo trạng nàng?
Về Sương Mai Hiên không lâu, Hạ Huyền Thời tới.
Gần đây hắn tuy trúng độc mà nghĩ triều, nhưng thời buổi loạn lạc, hắn sao có thể tĩnh tâm điều dưỡng?
Trước có Tô thị, sau có chuyện hoàng thứ tử ngỗ nghịch, từng việc từng việc quấy nhiễu hắn không thôi.
Thời điểm như vậy, Hạ Vân Tự đương nhiên phải càng làm ra dáng vẻ săn sóc, thấy hắn ngồi xuống một lúc vẫn còn mệt mỏi, liền cho cung nhân lui xuống, đứng dậy đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dinh-cung-khuyet/1930026/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.