Thải Linh co rúm người, theo bản năng muốn tránh đi, lại bị nắm tóc tới không thể động đậy.
Hạ Vân Tự lạnh lùng nhìn nàng ta, đem lệ khí trong mắt nàng ta bức lui một phần, dần dần sinh ra sợ hãi, lúc này mới buông nàng ta ra.
Khí thế của Thải Linh đã thấp xuống, cúi đầu, nhất thời trầm mặc.
Hạ Vân Tự thong thả ngồi xuống: "Ta hỏi ngươi, ngươi nói Nghi Quý Cơ và Sơn Trà thu mua, là sự thật?"
"Đương nhiên là thật!" Thải Linh to tiếng, "Nếu ta có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh chết!"
Hạ Vân Tự cười nhạt: "Ngươi cũng sắp chết rồi, không cần thề thốt như vậy!"
Thải Linh oán hận nghiến răng, nghe nàng thản nhiên nói: "Tìm Hàm Ngọc có chuyện gì, nói đi."
Thải Linh sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ bản thân vốn muốn gặp Hàm Ngọc.
Ánh mắt dời qua chỗ Hàm Ngọc, Thải Linh mỉm cười, điên khùng lại quỷ quyệt.
"Ha ha ha..." Ả ta cười rộ lên, giọng nói khàn khàn, giống như quỷ âm từ địa ngục bò lên muốn đoạt mạng người, "Ha ha ha... Hàm Ngọc! Hảo tỷ muội của ta!"
Hàm Ngọc không khỏi sợ hãi, nhanh chóng định thần: "Có chuyện gì? Nói thẳng đi!"
Thải Linh dừng cười, chỉ có ánh mắt để lộ hận ý lạnh lẽo: "Ngươi! Hôm nay ngươi phải chết ở đây! Cùng ta chết ở đây!"
Hàm Ngọc lãnh đạm nhìn ả ta: "Ngươi điên rồi."
"Đúng thế, ta điên rồi!" Thải Linh rống to, "Từ lúc gặp ngươi là ta đã điên rồi! Việc hôm nay không phải do ngươi làm chủ, ngươi không chết ở chỗ này, sau khi chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dinh-cung-khuyet/1930081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.