“Mi có giỏi thì lại đây giết ta đi… ha ha…”
Khung cảnh xung quanh Ambrose lập tức lại biến đổi, trước mặt cậu bỗng nhiên từ đâu trồi lên một quả đổi khá lớn. Phía trên đỉnh đồi là một cái ngai vàng bằng đầu lâu, xung quanh có mấy thứ nhầy nhụa bẩn thỉu nhất trần đời mà Ambrose từng thấy.
Trên cái ngai vàng, có một bóng người lờ mờ đang vẫy vẫy tay với cậu như khiêu khích cậu xông tới giết hắn vậy.
Ambrose giờ nào còn giữ được lý tính, vừa thấy được mục tiêu là phát tiết, cậu ta chạy tới… tay cầm thanh Lleaud chém loạn xạ.
Nhưng khi Ambrose càng tới gần cái ngai vàng, thì xung quanh cậu càng xuất hiện nhiều hơn những sợi dây xích bằng ánh sáng xanh lè.
Chúng không những không cản trở tốc độ của cậu… mà còn tiếp thêm sức mạnh cho Ambrose, tất nhiên nó cũng nhân đôi, nhân ba lần cảm xúc tức giận trong người Ambrose.
Càng đi, đống giây xích càng nhiều, tới khi cậu nhóc tiến tới trước cái vương tọa, Ambrose định dơ kiếm chém vào bóng mờ kia… chính khi đó, đám giây xích trở lên nặng trịch.
Ambrose lập tức ngã xuống nằm úp mặt xuống đất không thể nào nhúc nhích hay của động một ngón tay được. Cả người cậu ta tê dại, hoàn toàn mất đi cảm giác..
Nhưng Ambrose có thể cảm nhận được đống dây xích kia đang hút đi trong người cậu thứ gì đó… Là những cảm xúc tiêu cực, cảm xúc hận thù, tức giận…
Chúng không ngừng tiêu biến trong người Ambrose… nghe có vẻ là chuyện tốt nhưng không phải. Cả linh hồn cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-phap-than/2298025/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.