Triệu Vĩnh Khang nổi gân xanh trên trán: "Nói nhăng gì hả? Tiểu muội là muội muội của ta!"
"A?" Chúng nhân thất vọng, Tô Tiểu Mai mừng hụt, ai nấy an ủi, Giang Sĩ Ngọc trách Triệu Vĩnh Khang nói năng hàm hồ.
Triệu Vĩnh Khang nhức óc, Tôn Lập cười cười đứng cạnh, y xìu xuống, xua xua tay: "Phương thúc, đi thôi."
Phương Đồng Chiến nén cười, phát linh quang đưa chúng nhân về Vạn cổ hồng hoang.
...
Thời không loạn lưu ở Vạn cổ hồng hoang trí mạng với tu sĩ lai bình thường chứ với Phương Đồng Chiến và Triệu Vĩnh Khang không coi là nguy hiểm.
Bọn Tôn Lập nhìn dòng màu sắc từ chân trời trút xuống, cảm thụ được sức phá hoại.
Phương Đồng Chiến loáng lên tiến vào.
Linh quang bảo vệ chúng nhân tránh khỏi không gian loạn lưu, thuận thuận lợi lợi đi qua.
Vào Vạn cổ hồng hoang, mặc kệ tiếng thú gầm phía dưới, Phương thúc đưa tất cả vào khu vực hạch tâm, dừng chân ở một đạo quan phế khư.
"Muội phu, đợi ở đây, ta về phục mệnh, từ đây đến Thiên La cần thông hành ngọc phù, phải bẩm cáo thì mới có."
Tôn Lập gật đầu: "Được."
"Trong đạo quan có cấm chế đặc thù nên tất cả đừng ra ngoài, linh thú bên ngoài đều thích ăn thịt."
Triệu Vĩnh Khang định đi, bị Tôn Lập gọi lại: "Đợi đã."
Gã móc từ trữ vật không gian ra một hộp ngọc đỏ, điêu khắc cực kỳ tinh tế.
"Giao cho Thục Nhã giúp mỗ."
Triệu Vĩnh Khang cười: "Làm rất đẹp. Cái gì đây? Có phải không cho người ngoài xem được..."
Y nói thế chứ không nén được hiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1337790/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.